Chẳng còn những tháng 8 mà ngồi hát cho nhau nghe những du miên, chẳng còn nụ cười màu lam trốn trên gác mái một chiều heo hút, cánh trời chao hụt - rơi thõng vào sâu hoắm manh xưa .
Chẳng còn đùa vui như cái mùa mình trẻ thơ, cái nhìn không còn dừng lại ở một nơi mà ước mơ ngọt lắm, ầu ơ ví dầu ... những con bướm trắng, bay mất rồi thủa trái mùa u ...
Bàn chân nhón về trong giấc mơ trưa, lén đánh cắp lời thỉnh cầu cho cái ngày mình lớn, để rồi tự ấy mà yêu thương gờn gợn, những tro tàn ai đốt - mà thơm !
Cội thông già và con đường đêm trơn, mùa trăng nghiêng và những bờ lau dại ... một sớm mai nhặt mình vương vãi - giấu nhẹm vào bàn tay thênh thang ...
Ngờ ngợ như lâu rồi chẳng vội vàng, những nơi đến những nẻo về những bước, ngờ ngợ như những điều mất được .. nhưng có còn quan trọng không ?!
Ai gõ mùa bằng âm thanh trong, để người ta phải nhìn thấy rõ mình tan phế..
cái tháng 8 xưa ngờ ngợ rằng mọi điều đều có thể - thì bây giờ đã như kẻ lãng du ...
Có gì đâu mà phải buồn mà đổ lỗi mùa thu, đã tự chọn đâu có quyền trách móc - cũng chỉ biết im lặng thôi, thế nên là đừng khóc
Vô nghĩa rồi - tất cả - thấy không !?
Kẻ mất trí về lại bên dòng sông, nơi đã đổ bóng mình rồi khuấy tan giấc đắng
bây giờ mùa vắng
ngồi nhìn những điều ngờ ngợ như quên !
Chẳng còn đùa vui như cái mùa mình trẻ thơ, cái nhìn không còn dừng lại ở một nơi mà ước mơ ngọt lắm, ầu ơ ví dầu ... những con bướm trắng, bay mất rồi thủa trái mùa u ...
Bàn chân nhón về trong giấc mơ trưa, lén đánh cắp lời thỉnh cầu cho cái ngày mình lớn, để rồi tự ấy mà yêu thương gờn gợn, những tro tàn ai đốt - mà thơm !
Cội thông già và con đường đêm trơn, mùa trăng nghiêng và những bờ lau dại ... một sớm mai nhặt mình vương vãi - giấu nhẹm vào bàn tay thênh thang ...
Ngờ ngợ như lâu rồi chẳng vội vàng, những nơi đến những nẻo về những bước, ngờ ngợ như những điều mất được .. nhưng có còn quan trọng không ?!
Ai gõ mùa bằng âm thanh trong, để người ta phải nhìn thấy rõ mình tan phế..
cái tháng 8 xưa ngờ ngợ rằng mọi điều đều có thể - thì bây giờ đã như kẻ lãng du ...
Có gì đâu mà phải buồn mà đổ lỗi mùa thu, đã tự chọn đâu có quyền trách móc - cũng chỉ biết im lặng thôi, thế nên là đừng khóc
Vô nghĩa rồi - tất cả - thấy không !?
Kẻ mất trí về lại bên dòng sông, nơi đã đổ bóng mình rồi khuấy tan giấc đắng
bây giờ mùa vắng
ngồi nhìn những điều ngờ ngợ như quên !