0 nhận xét

Cho những gì tan vỡ trong đêm

Lại một đêm khó ngủ. Muốn viết gì đó cho khuây. Những câu chữ chẳng bao giờ đến nữa. Ta bao lần lỡ hẹn với mùa thu. Còn gì đâu để trả lại cho người. Những vụn vỡ nát tan chiều hoang hoải gió. Mùa thu trắng và đêm không màu. Những cơn mơ chập chờn hình bóng. Mùa cũ xa rồi. Lời ca ấy ta chẳng viết nữa đâu. Rồi cũng lãng quên, rồi cũng qua đi. Chẳng nhớ chả tiếc một điều gì. Chỉ là đôi khi thấy đêm hoang vắng quá. Chuyến xe về bến cuối cùng chỉ một mình ta.

May mắn cho ta gặp nàng giữa cuộc đời này, Dịu Dàng của ta ạ. Nàng như dòng suối mát trong hiền hòa yên ả chảy trong ta làm lắng đi những ưu phiền. Nếu một ngày nào đó phải cách xa, ta sẽ nhớ lắm mái tóc mây bồng và chiều sông Hồng tỏa khói. Bao nhiêu nước đã qua cầu rồi nàng nhỉ? Ta tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này ta cũng chẳng biết nữa. Chỉ là một nụ cười của nàng và những người ta yêu dấu. Hạnh phúc chỉ giản dị vậy thôi. Chưa xa mà đã nhớ cả những bãi bể nương dâu. Nhớ đôi chân như bước ra từ giấc mơ thưở ấu thơ đi thả những cánh diều. Nhớ dáng hình trong bóng hoàng hôn chợt nghe mong manh sương khói. Con đường ấy vẫn còn in những cánh hoa rơi. Ta mong nàng một ngày kia tìm thấy bến bờ của mình. Chảy đi nhé dòng sông yên ả. Hãy giữ lấy màu xanh thanh khiết sáng trong. Luôn có một đại dương chờ đợi cuối chân trời.

Ta biết rằng ta chẳng cô đơn đâu. Những đêm không ngủ có bác Vũ thức cùng ta. Những chiều thu lãng đãng ta có nàng cho những điều lan man bất tận. Chỉ viết để cho qua đi một-ngày-không-như-mọi-ngày.
Xin tạ ơn người đã dạy ta những điều mà trước đây ta không tin rằng có thực. Cho một đức tin lại được hồi sinh.

Thư gửi người tình cuối cùng
Mùa vải thiều đã hết
Mùa nhãn còn chưa sang
Tôi đi những vùng nắng hạn chang chang
Những ngả đường nhiều mưa tháng Bảy
Bùn lầy bóng tối
Đêm nay
Thị xã ướt đầm cỏ lạ
Những trái dâu da trên thềm không ai nhặt
Như những trẻ con bị bỏ rơi lăn lóc
Đêm nay tôi chẳng biết lối về
Phía nào cũng hàng rào trước mặt
Thế giới có bao nhiêu tường vách
Ngăn cản con người đến với nhau


Sao tôi lại muốn em tin
Khi chính tôi cũng chẳng tin ai cả
Tôi là đứa con cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ
Thằng bé lẻ loi giữa lớp học ồn ào

Bàn chân hồ nghi giữa đường phố xôn xao
Giữa sự thông minh của đông vui bè bạn
Vứt sách xuống gầm bàn đi ra mặt trận
Tôi là người lính cô đơn ở giữa trung đoàn
Bao lâu rồi vẫn chỉ có thế thôi
Nỗi cô đơn hoàn toàn nỗi cô đơn khủng khiếp
Trước và sau trong và ngoài cuộc đời và trang sách


Tôi gục xuống tay em
Trong cái đêm lặng lẽ này
Giữa run rẩy những hàng cây
Giữa bóng tối và gập ghềnh bãi đá
Em mang gì cho tôi
Một bao thuốc lá một bài thơ về nước Arập bại trận
Một bức tranh cổ xưa trong viện bảo tàng

Nếu bây giờ đang mùa hè
Tôi sẽ vào rừng đan cho em chiếc mũ mềm bằng cói
Nếu quên mình không còn ít tuổi
Tôi sẽ hái cho em chùm hoa xoan tây
Nhưng em ơi đây chỉ có gió may
Lòng tôi trắng mà mùa thu gió độc
Em sập cửa lại rồi
Tôi đã nhận bao cái tát
Của đời của bạn thân
Em sập cửa lại rồi
Tôi còn gì mà đau khổ nữa
Chỉ biết tự mỉm cười
“Chuyện như trong tiểu thuyết”
Nhưng giờ đây một mình
Như kẻ yếu hèn tôi bỗng khóc
Ngoài kia sông Hồng mênh mông nước xiết
Những cánh đồng nằm trong lũ lụt
Những xóm làng tan hoang
Những người chết đuối
Những đê cao tưởng không gì phá nổi
Bây giờ tan vỡ trong đêm

Tôi còn gì mà đau khổ nữa em.

-LQV-
0 nhận xét

Có đôi khi

Có đôi khi thấy mình nhỏ bé trước thế giới rộng lớn và những khát vọng của chính mình. Lại có đôi khi tôi tự tin đến nỗi dường như mọi điều tôi muốn đều có thể đạt được. Đâu là giới hạn của một cá nhân? Những gì anh ta có thể làm được và những gì không thể? Có nên mơ ước những gì cao xa vượt quá tầm với của mình không? Và khả năng của chính mình được đến bao lăm? Đó là cái mà tôi cần phải nhận thức cho mình.

Có đôi khi tôi nhìn vào cuộc sống và phân vân tại sao có những con người đạt được thành công một cách dễ dàng. Tất nhiên là tôi biết không có thành công nào mà không phải trả một cái giá xứng đáng để có được nó. Cuộc sống có thể đúng như những gì Bill Gates nói, nó vốn dĩ không công bằng. Để đạt được những thành quả lớn lao đôi khi (có người nói là luôn luôn) cần một chút dù nhỏ thôi của cái gọi là may mắn. Luôn có sự công bằng trong những cơ hội nhưng sự mẫn cảm và kiên trì để đi hết con đường ấy lại không giống nhau ở mỗi con người. Những ước mơ vươn tới bầu trời có thể không thành công nhưng ít ra nó cũng làm cho tay bạn dài hơn.

Có đôi khi tôi thấy mình như kiệt sức trong cuộc tranh đấu với những khó khăn hiện tại. Chẳng còn muốn thấy con đường phía trước sẽ ra sao. Nhưng niềm tin về những điều tốt đẹp sẽ đến như ngọn lửa vẫn cháy mãi dù có lúc chỉ là le lói những cũng đủ sức chỉ ra con đường mà tôi phải đi. Những khó khăn chỉ là thử thách, là thứ tôi tích lũy năng lượng cho những cú bật xa hơn và cao hơn sau này. Những năm tháng nhỏ hẹp và chật chội này rồi sẽ đến ngày bung mở cho một bầu trời tương lai không xa.

Có đôi khi tôi tự hỏi tại sao trong nhiều sự việc về cách hành động và cách nhìn nhận vấn đề. Tôi sai trong khi nhiều người khác lại đúng. Cái tuổi trẻ mà tôi đang có đây đã phải đi qua quá nhiều sai lầm và mất mát để nhiều lúc tôi cay đắng nhận ra mình đã phí hoài đời sống của mình cho quá nhiều điều phù phiếm. Và vẫn còn nhiều bài học phía trước mà tôi phải học. Cái học phí mà chúng ta phải trả sẽ không hề rẻ nếu chúng ta không tự học bằng cách chiêm nghiệm từ những bài học của những người đi trước.

Có đôi khi tôi tự hỏi chính mình tôi là ai? Vì sao tôi đến trong cuộc đời này? Đâu là ý nghĩa của đời tôi? Cái gì quyết định hướng đi, cách sống và kỳ vọng của mỗi con người vào đời sống? Nếu cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả thì tôi cũng không muốn sự tồn tại của tôi trở thành vô nghĩa. Không ai sinh ra để làm một hạt cát vô danh. Cái tôi cần là một cách hiểu đúng và nhận thức rõ ràng về chính bản thể của mình. Đâu là giá trị của tôi và đâu là giá trị của mỗi ngày tôi sống?

Có đôi khi tôi tự hỏi mình có thể làm được gì cho gia đình, bè bạn và cho cả những người đã đến và đi trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tồn tại chỉ như một ốc đảo mà cần những con người đang sống quanh tôi để nhận thức về ý nghĩa của mình. Cái ý nghĩa không quyết định bởi sự thỏa mãn lòng tự tôn mà là ở những gì tôi có thể cho đi. Và những thứ mà tôi có thể cho đi ấy có phải là cái mà họ cần.

Có đôi khi tôi không biết phải ứng xử ra sao trước một con người. Cái mối giây ràng buộc về mặt xã hội giữa chúng ta có phải là một niềm tin. Nhưng khi niềm tin không còn được đảm bảo bởi lòng thành thực, cái gì kết nối bạn và tôi? Sao không từ bỏ những niềm tin tôn giáo mù quáng kia để giữ lấy một đức tin ở chính con người.

Có đôi khi một mình trên con đường và tôi thậm chí không biết mình đang đi về đâu. Có một chốn gọi là nhà mà ai cũng nghĩ rằng ta thuộc về nó. Nếu là một giọt nước giữa đại dương kia tôi có hạnh phúc hơn cái tôi bây giờ chăng. Khi con người sinh đã là một cá thể, dường như cô đơn là cái mà anh phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình. Khi chúng ta vẫn chỉ là những hòn đá đặt cạnh nhau chứ không phải là những giọt nước có thể hòa tan vào nhau để chia sẻ cùng một mạch nguồn cùng một sự tương thông cho sự thấu hiểu đến tận cùng. Cái hiện thực cái mà tôi đang có chỉ là tận cùng của nỗi cô đơn.
0 nhận xét

For a half life in future

Trong tương lai, khi hai chúng ta tìm thấy nhau, em muốn anh biết được những điều này.
Verseau

FOR A HALF IN FUTURE

Em biết mình không có ngoại hình hấp dẫn vì vậy em luôn muốn chăm chút cho tâm hồn ngày càng tươi đẹp hơn. Em chắc rằng sẽ luôn giữ được cho mình những tình cảm đẹp đẽ và những cảm xúc tinh tế.

Em biết mình không học cao biết rộng, cũng như tầm nhìn còn quá hạn hẹp vì thế em vẫn không ngừng học hỏi mỗi ngày. Nhưng em chắc rằng sự hiểu biết nhỏ bé ấy đủ để em có những suy nghĩ và cảm nhận chân thật nhất về những gì anh nói cũng về mọi thứ xung quanh chúng ta.

Em cũng biết mình không có đôi tay khéo léo đảm đang và thường tự gây thương tích cho mình. Nhưng em chắc rằng em sẽ học nấu được những món anh thích và sẽ chăm sóc anh mọi lúc có thể. Em biết vòng tay của em thật nhỏ bé và yếu ớt nhưng em sẽ ôm anh thật chặt.

Em còn biết mình thường hay "chồn chân mỏi gối", với vóc dáng mảnh mai, em không có nhiều sức khoẻ. Nhưng em chắc rằng mình sẽ đi cùng anh suốt con đường đời.

Em biết em hay nghĩ ngợi, khó quên những chuyện buồn nhưng không dễ giận. Vì vậy em chắc rằng em cũng dễ tha thứ (em luôn muốn được nghe sự thật từ chính anh, mà không phải bất cứ ai khác) và em đủ niềm tin vào tình yêu mà anh dành cho em.

Em biết mình có cá tính mạnh, tính khí thất thường lúc tuỳ hứng, lúc lại nguyên tắc. Nhưng em chắc em đủ dịu dàng và nữ tính để anh biết anh đang yêu một người con gái, chứ không phải là một chàng trai.Và em đủ mạnh mẽ, tự chủ để có thể vượt qua những khó khăn mỗi khi không có anh bên cạnh.

Em biết trí nhớ của mình có giới hạn và em vẫn thường hay quên nhiều thứ. Nhưng em chắc sẽ luôn nhớ anh những khi chúng ta phải xa nhau và ngay những lúc chúng ta đang bên nhau. Và em có thể nhớ anh nhiều hơn là em tưởng.

Em biết gia đình của mình chỉ là gia đình bình thường với các thành viên luôn thương yêu nhau. Nhưng em chắc rằng lòng yêu thương của gia đình mình đủ để ủng hộ và vun đắp cho tình yêu của chúng ta.

Em biết mình không có quá nhiều bạn bè. Với những người bạn mà em có, chắc rằng họ rất yêu quý em và vì thế họ cũng sẽ yêu quý anh.

Em biết mình còn rất nhiều khiếm khuyết và những hạn chế nhất định. Nhưng em sẽ luôn tự mài dũa, vì tình yêu giúp cho người ta "lớn lên".

Em biết mình không quá bao dung, rộng lượng, nhưng em sẽ chấp nhận những khuyết điểm của anh, như anh đã chấp nhận em và đơn giản vì em yêu những ưu điểm của anh gấp nhiều lần số khuyết điểm ấy.

Em biết mình còn quá trẻ, chưa từng trải và cũng không có nhiều kinh nghiệm thế nên em đã tập quan sát và lắng nghe cuộc sống này qua những trải nghiệm của người thân và bạn bè. Và em chắc rằng mình đủ chín chắn trong tình yêu của em với anh.

Em nghĩ mình còn nhiều nông cạn, trẻ con nhưng em tin mình đủ sâu và nhạy cảm để hiểu được những thông điệp từ ánh mắt, giọng nói anh, những cử chỉ và phần nào suy nghĩ của anh khi anh trao gửi chúng cho em. Và em hiểu những gì chúng ta chia sẻ với nhau.

Em biết thời gian trôi qua sẽ khiến em trở nên già dặn, đầy trăn trở, nhưng em chắc tình yêu mà em dành cho anh sẽ mãi mãi trong sáng và thuần khiết.

Em nghĩ mình sẽ không sống thọ, dù có lần được nghe rằng em sẽ sống đến 83 tuổi. Nếu chúng ta được hạnh phúc bên nhau thì với hai phần ba số tuổi ấy em cũng hài lòng. Em chắc sẽ luôn cầu nguyện cho anh cho đến khi chúng ta gặp lại nhau tại thiên đường.
Và em biết mình chỉ có như vậy...
...anh có chắc sẽ yêu hết những gì em có không?

 
;