Lại một đêm khó ngủ. Muốn viết gì đó cho khuây. Những câu chữ chẳng bao giờ đến nữa. Ta bao lần lỡ hẹn với mùa thu. Còn gì đâu để trả lại cho người. Những vụn vỡ nát tan chiều hoang hoải gió. Mùa thu trắng và đêm không màu. Những cơn mơ chập chờn hình bóng. Mùa cũ xa rồi. Lời ca ấy ta chẳng viết nữa đâu. Rồi cũng lãng quên, rồi cũng qua đi. Chẳng nhớ chả tiếc một điều gì. Chỉ là đôi khi thấy đêm hoang vắng quá. Chuyến xe về bến cuối cùng chỉ một mình ta.
May mắn cho ta gặp nàng giữa cuộc đời này, Dịu Dàng của ta ạ. Nàng như dòng suối mát trong hiền hòa yên ả chảy trong ta làm lắng đi những ưu phiền. Nếu một ngày nào đó phải cách xa, ta sẽ nhớ lắm mái tóc mây bồng và chiều sông Hồng tỏa khói. Bao nhiêu nước đã qua cầu rồi nàng nhỉ? Ta tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này ta cũng chẳng biết nữa. Chỉ là một nụ cười của nàng và những người ta yêu dấu. Hạnh phúc chỉ giản dị vậy thôi. Chưa xa mà đã nhớ cả những bãi bể nương dâu. Nhớ đôi chân như bước ra từ giấc mơ thưở ấu thơ đi thả những cánh diều. Nhớ dáng hình trong bóng hoàng hôn chợt nghe mong manh sương khói. Con đường ấy vẫn còn in những cánh hoa rơi. Ta mong nàng một ngày kia tìm thấy bến bờ của mình. Chảy đi nhé dòng sông yên ả. Hãy giữ lấy màu xanh thanh khiết sáng trong. Luôn có một đại dương chờ đợi cuối chân trời.
Ta biết rằng ta chẳng cô đơn đâu. Những đêm không ngủ có bác Vũ thức cùng ta. Những chiều thu lãng đãng ta có nàng cho những điều lan man bất tận. Chỉ viết để cho qua đi một-ngày-không-như-mọi-ngày.
Xin tạ ơn người đã dạy ta những điều mà trước đây ta không tin rằng có thực. Cho một đức tin lại được hồi sinh.
May mắn cho ta gặp nàng giữa cuộc đời này, Dịu Dàng của ta ạ. Nàng như dòng suối mát trong hiền hòa yên ả chảy trong ta làm lắng đi những ưu phiền. Nếu một ngày nào đó phải cách xa, ta sẽ nhớ lắm mái tóc mây bồng và chiều sông Hồng tỏa khói. Bao nhiêu nước đã qua cầu rồi nàng nhỉ? Ta tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này ta cũng chẳng biết nữa. Chỉ là một nụ cười của nàng và những người ta yêu dấu. Hạnh phúc chỉ giản dị vậy thôi. Chưa xa mà đã nhớ cả những bãi bể nương dâu. Nhớ đôi chân như bước ra từ giấc mơ thưở ấu thơ đi thả những cánh diều. Nhớ dáng hình trong bóng hoàng hôn chợt nghe mong manh sương khói. Con đường ấy vẫn còn in những cánh hoa rơi. Ta mong nàng một ngày kia tìm thấy bến bờ của mình. Chảy đi nhé dòng sông yên ả. Hãy giữ lấy màu xanh thanh khiết sáng trong. Luôn có một đại dương chờ đợi cuối chân trời.
Ta biết rằng ta chẳng cô đơn đâu. Những đêm không ngủ có bác Vũ thức cùng ta. Những chiều thu lãng đãng ta có nàng cho những điều lan man bất tận. Chỉ viết để cho qua đi một-ngày-không-như-mọi-ngày.
Xin tạ ơn người đã dạy ta những điều mà trước đây ta không tin rằng có thực. Cho một đức tin lại được hồi sinh.
Thư gửi người tình cuối cùng
Mùa vải thiều đã hết
Mùa nhãn còn chưa sang
Tôi đi những vùng nắng hạn chang chang
Những ngả đường nhiều mưa tháng Bảy
Bùn lầy bóng tối
Đêm nay
Thị xã ướt đầm cỏ lạ
Những trái dâu da trên thềm không ai nhặt
Như những trẻ con bị bỏ rơi lăn lóc
Đêm nay tôi chẳng biết lối về
Phía nào cũng hàng rào trước mặt
Thế giới có bao nhiêu tường vách
Ngăn cản con người đến với nhau
Sao tôi lại muốn em tin
Khi chính tôi cũng chẳng tin ai cả
Tôi là đứa con cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ
Thằng bé lẻ loi giữa lớp học ồn ào
Bàn chân hồ nghi giữa đường phố xôn xao
Giữa sự thông minh của đông vui bè bạn
Vứt sách xuống gầm bàn đi ra mặt trận
Tôi là người lính cô đơn ở giữa trung đoàn
Bao lâu rồi vẫn chỉ có thế thôi
Nỗi cô đơn hoàn toàn nỗi cô đơn khủng khiếp
Trước và sau trong và ngoài cuộc đời và trang sách
Tôi gục xuống tay em
Trong cái đêm lặng lẽ này
Giữa run rẩy những hàng cây
Giữa bóng tối và gập ghềnh bãi đá
Em mang gì cho tôi
Một bao thuốc lá một bài thơ về nước Arập bại trận
Một bức tranh cổ xưa trong viện bảo tàng
Nếu bây giờ đang mùa hè
Tôi sẽ vào rừng đan cho em chiếc mũ mềm bằng cói
Nếu quên mình không còn ít tuổi
Tôi sẽ hái cho em chùm hoa xoan tây
Nhưng em ơi đây chỉ có gió may
Lòng tôi trắng mà mùa thu gió độc
Em sập cửa lại rồi
Tôi đã nhận bao cái tát
Của đời của bạn thân
Em sập cửa lại rồi
Tôi còn gì mà đau khổ nữa
Chỉ biết tự mỉm cười
“Chuyện như trong tiểu thuyết”
Nhưng giờ đây một mình
Như kẻ yếu hèn tôi bỗng khóc
Ngoài kia sông Hồng mênh mông nước xiết
Những cánh đồng nằm trong lũ lụt
Những xóm làng tan hoang
Những người chết đuối
Những đê cao tưởng không gì phá nổi
Bây giờ tan vỡ trong đêm
Tôi còn gì mà đau khổ nữa em.
-LQV-
Mùa vải thiều đã hết
Mùa nhãn còn chưa sang
Tôi đi những vùng nắng hạn chang chang
Những ngả đường nhiều mưa tháng Bảy
Bùn lầy bóng tối
Đêm nay
Thị xã ướt đầm cỏ lạ
Những trái dâu da trên thềm không ai nhặt
Như những trẻ con bị bỏ rơi lăn lóc
Đêm nay tôi chẳng biết lối về
Phía nào cũng hàng rào trước mặt
Thế giới có bao nhiêu tường vách
Ngăn cản con người đến với nhau
Sao tôi lại muốn em tin
Khi chính tôi cũng chẳng tin ai cả
Tôi là đứa con cô đơn ngay khi ngồi cạnh mẹ
Thằng bé lẻ loi giữa lớp học ồn ào
Bàn chân hồ nghi giữa đường phố xôn xao
Giữa sự thông minh của đông vui bè bạn
Vứt sách xuống gầm bàn đi ra mặt trận
Tôi là người lính cô đơn ở giữa trung đoàn
Bao lâu rồi vẫn chỉ có thế thôi
Nỗi cô đơn hoàn toàn nỗi cô đơn khủng khiếp
Trước và sau trong và ngoài cuộc đời và trang sách
Tôi gục xuống tay em
Trong cái đêm lặng lẽ này
Giữa run rẩy những hàng cây
Giữa bóng tối và gập ghềnh bãi đá
Em mang gì cho tôi
Một bao thuốc lá một bài thơ về nước Arập bại trận
Một bức tranh cổ xưa trong viện bảo tàng
Nếu bây giờ đang mùa hè
Tôi sẽ vào rừng đan cho em chiếc mũ mềm bằng cói
Nếu quên mình không còn ít tuổi
Tôi sẽ hái cho em chùm hoa xoan tây
Nhưng em ơi đây chỉ có gió may
Lòng tôi trắng mà mùa thu gió độc
Em sập cửa lại rồi
Tôi đã nhận bao cái tát
Của đời của bạn thân
Em sập cửa lại rồi
Tôi còn gì mà đau khổ nữa
Chỉ biết tự mỉm cười
“Chuyện như trong tiểu thuyết”
Nhưng giờ đây một mình
Như kẻ yếu hèn tôi bỗng khóc
Ngoài kia sông Hồng mênh mông nước xiết
Những cánh đồng nằm trong lũ lụt
Những xóm làng tan hoang
Những người chết đuối
Những đê cao tưởng không gì phá nổi
Bây giờ tan vỡ trong đêm
Tôi còn gì mà đau khổ nữa em.
-LQV-
No comments:
Post a Comment