Có đôi khi thấy mình nhỏ bé trước thế giới rộng lớn và những khát vọng của chính mình. Lại có đôi khi tôi tự tin đến nỗi dường như mọi điều tôi muốn đều có thể đạt được. Đâu là giới hạn của một cá nhân? Những gì anh ta có thể làm được và những gì không thể? Có nên mơ ước những gì cao xa vượt quá tầm với của mình không? Và khả năng của chính mình được đến bao lăm? Đó là cái mà tôi cần phải nhận thức cho mình.
Có đôi khi tôi nhìn vào cuộc sống và phân vân tại sao có những con người đạt được thành công một cách dễ dàng. Tất nhiên là tôi biết không có thành công nào mà không phải trả một cái giá xứng đáng để có được nó. Cuộc sống có thể đúng như những gì Bill Gates nói, nó vốn dĩ không công bằng. Để đạt được những thành quả lớn lao đôi khi (có người nói là luôn luôn) cần một chút dù nhỏ thôi của cái gọi là may mắn. Luôn có sự công bằng trong những cơ hội nhưng sự mẫn cảm và kiên trì để đi hết con đường ấy lại không giống nhau ở mỗi con người. Những ước mơ vươn tới bầu trời có thể không thành công nhưng ít ra nó cũng làm cho tay bạn dài hơn.
Có đôi khi tôi thấy mình như kiệt sức trong cuộc tranh đấu với những khó khăn hiện tại. Chẳng còn muốn thấy con đường phía trước sẽ ra sao. Nhưng niềm tin về những điều tốt đẹp sẽ đến như ngọn lửa vẫn cháy mãi dù có lúc chỉ là le lói những cũng đủ sức chỉ ra con đường mà tôi phải đi. Những khó khăn chỉ là thử thách, là thứ tôi tích lũy năng lượng cho những cú bật xa hơn và cao hơn sau này. Những năm tháng nhỏ hẹp và chật chội này rồi sẽ đến ngày bung mở cho một bầu trời tương lai không xa.
Có đôi khi tôi tự hỏi tại sao trong nhiều sự việc về cách hành động và cách nhìn nhận vấn đề. Tôi sai trong khi nhiều người khác lại đúng. Cái tuổi trẻ mà tôi đang có đây đã phải đi qua quá nhiều sai lầm và mất mát để nhiều lúc tôi cay đắng nhận ra mình đã phí hoài đời sống của mình cho quá nhiều điều phù phiếm. Và vẫn còn nhiều bài học phía trước mà tôi phải học. Cái học phí mà chúng ta phải trả sẽ không hề rẻ nếu chúng ta không tự học bằng cách chiêm nghiệm từ những bài học của những người đi trước.
Có đôi khi tôi tự hỏi chính mình tôi là ai? Vì sao tôi đến trong cuộc đời này? Đâu là ý nghĩa của đời tôi? Cái gì quyết định hướng đi, cách sống và kỳ vọng của mỗi con người vào đời sống? Nếu cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả thì tôi cũng không muốn sự tồn tại của tôi trở thành vô nghĩa. Không ai sinh ra để làm một hạt cát vô danh. Cái tôi cần là một cách hiểu đúng và nhận thức rõ ràng về chính bản thể của mình. Đâu là giá trị của tôi và đâu là giá trị của mỗi ngày tôi sống?
Có đôi khi tôi tự hỏi mình có thể làm được gì cho gia đình, bè bạn và cho cả những người đã đến và đi trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tồn tại chỉ như một ốc đảo mà cần những con người đang sống quanh tôi để nhận thức về ý nghĩa của mình. Cái ý nghĩa không quyết định bởi sự thỏa mãn lòng tự tôn mà là ở những gì tôi có thể cho đi. Và những thứ mà tôi có thể cho đi ấy có phải là cái mà họ cần.
Có đôi khi tôi không biết phải ứng xử ra sao trước một con người. Cái mối giây ràng buộc về mặt xã hội giữa chúng ta có phải là một niềm tin. Nhưng khi niềm tin không còn được đảm bảo bởi lòng thành thực, cái gì kết nối bạn và tôi? Sao không từ bỏ những niềm tin tôn giáo mù quáng kia để giữ lấy một đức tin ở chính con người.
Có đôi khi một mình trên con đường và tôi thậm chí không biết mình đang đi về đâu. Có một chốn gọi là nhà mà ai cũng nghĩ rằng ta thuộc về nó. Nếu là một giọt nước giữa đại dương kia tôi có hạnh phúc hơn cái tôi bây giờ chăng. Khi con người sinh đã là một cá thể, dường như cô đơn là cái mà anh phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình. Khi chúng ta vẫn chỉ là những hòn đá đặt cạnh nhau chứ không phải là những giọt nước có thể hòa tan vào nhau để chia sẻ cùng một mạch nguồn cùng một sự tương thông cho sự thấu hiểu đến tận cùng. Cái hiện thực cái mà tôi đang có chỉ là tận cùng của nỗi cô đơn.
Có đôi khi tôi nhìn vào cuộc sống và phân vân tại sao có những con người đạt được thành công một cách dễ dàng. Tất nhiên là tôi biết không có thành công nào mà không phải trả một cái giá xứng đáng để có được nó. Cuộc sống có thể đúng như những gì Bill Gates nói, nó vốn dĩ không công bằng. Để đạt được những thành quả lớn lao đôi khi (có người nói là luôn luôn) cần một chút dù nhỏ thôi của cái gọi là may mắn. Luôn có sự công bằng trong những cơ hội nhưng sự mẫn cảm và kiên trì để đi hết con đường ấy lại không giống nhau ở mỗi con người. Những ước mơ vươn tới bầu trời có thể không thành công nhưng ít ra nó cũng làm cho tay bạn dài hơn.
Có đôi khi tôi thấy mình như kiệt sức trong cuộc tranh đấu với những khó khăn hiện tại. Chẳng còn muốn thấy con đường phía trước sẽ ra sao. Nhưng niềm tin về những điều tốt đẹp sẽ đến như ngọn lửa vẫn cháy mãi dù có lúc chỉ là le lói những cũng đủ sức chỉ ra con đường mà tôi phải đi. Những khó khăn chỉ là thử thách, là thứ tôi tích lũy năng lượng cho những cú bật xa hơn và cao hơn sau này. Những năm tháng nhỏ hẹp và chật chội này rồi sẽ đến ngày bung mở cho một bầu trời tương lai không xa.
Có đôi khi tôi tự hỏi tại sao trong nhiều sự việc về cách hành động và cách nhìn nhận vấn đề. Tôi sai trong khi nhiều người khác lại đúng. Cái tuổi trẻ mà tôi đang có đây đã phải đi qua quá nhiều sai lầm và mất mát để nhiều lúc tôi cay đắng nhận ra mình đã phí hoài đời sống của mình cho quá nhiều điều phù phiếm. Và vẫn còn nhiều bài học phía trước mà tôi phải học. Cái học phí mà chúng ta phải trả sẽ không hề rẻ nếu chúng ta không tự học bằng cách chiêm nghiệm từ những bài học của những người đi trước.
Có đôi khi tôi tự hỏi chính mình tôi là ai? Vì sao tôi đến trong cuộc đời này? Đâu là ý nghĩa của đời tôi? Cái gì quyết định hướng đi, cách sống và kỳ vọng của mỗi con người vào đời sống? Nếu cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả thì tôi cũng không muốn sự tồn tại của tôi trở thành vô nghĩa. Không ai sinh ra để làm một hạt cát vô danh. Cái tôi cần là một cách hiểu đúng và nhận thức rõ ràng về chính bản thể của mình. Đâu là giá trị của tôi và đâu là giá trị của mỗi ngày tôi sống?
Có đôi khi tôi tự hỏi mình có thể làm được gì cho gia đình, bè bạn và cho cả những người đã đến và đi trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tồn tại chỉ như một ốc đảo mà cần những con người đang sống quanh tôi để nhận thức về ý nghĩa của mình. Cái ý nghĩa không quyết định bởi sự thỏa mãn lòng tự tôn mà là ở những gì tôi có thể cho đi. Và những thứ mà tôi có thể cho đi ấy có phải là cái mà họ cần.
Có đôi khi tôi không biết phải ứng xử ra sao trước một con người. Cái mối giây ràng buộc về mặt xã hội giữa chúng ta có phải là một niềm tin. Nhưng khi niềm tin không còn được đảm bảo bởi lòng thành thực, cái gì kết nối bạn và tôi? Sao không từ bỏ những niềm tin tôn giáo mù quáng kia để giữ lấy một đức tin ở chính con người.
Có đôi khi một mình trên con đường và tôi thậm chí không biết mình đang đi về đâu. Có một chốn gọi là nhà mà ai cũng nghĩ rằng ta thuộc về nó. Nếu là một giọt nước giữa đại dương kia tôi có hạnh phúc hơn cái tôi bây giờ chăng. Khi con người sinh đã là một cá thể, dường như cô đơn là cái mà anh phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình. Khi chúng ta vẫn chỉ là những hòn đá đặt cạnh nhau chứ không phải là những giọt nước có thể hòa tan vào nhau để chia sẻ cùng một mạch nguồn cùng một sự tương thông cho sự thấu hiểu đến tận cùng. Cái hiện thực cái mà tôi đang có chỉ là tận cùng của nỗi cô đơn.
No comments:
Post a Comment