Vô số trong chúng ta đã từng đứng đâu đó giữa tuổi trẻ của mình để phán xét, cô này lẳng lơ, anh kia đa tình, hắn làm vậy là có lỗi, cô ta không xứng với tình yêu của anh ta… vân vân và hằng hà sa số. Nhưng thực sự tình yêu chỉ là một cảm xúc, sinh ra và mất đi. Nó không ở đó chờ được ta phán xét, và nó không quan tâm đến sự phán xét.
Ta đáng nhẽ đã không nên phán xét nó, đáng nhẽ không nên đau khổ, thù hận. Ta đáng nhẽ chỉ nên yêu mà thôi… yêu với tất cả những ai ta có thể yêu và bỏ đi những cuộc tình đã nhạt mầu không níu kéo. Để cho những người không còn yêu ta ra đi, và có thể dõi theo họ thêm một chút nhưng rồi thực sự để họ ra đi và ta sống tiếp cuộc đời của mình. Yêu tiếp những cuộc tình mới và mặc những bộ quần áo mới, cắm một bình hoa mới thay cho những bông hoa đã héo tàn tự lúc nào không rõ.
Ta đáng nhẽ chỉ nên để mình tự do trong tuổi trẻ, sống một cuộc sống đa màu sắc và đầy kỷ niệm…
Cuối cùng, ta sẽ gặp một tình yêu, gặp một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy, người đó sẽ mang bánh mỳ và nước quả cho ta, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một chiếc xe đẹp… Không phải vì người đó yêu ta hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này ( mà ta lại không yêu người đó đến vậy).
Mà ta dừng lại chỉ đơn giản bởi vì người đó là người ta yêu, là người làm ta cảm thấy đầy đủ và hoàn thiện. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu khi họ không ở bên. Có thể họ sẽ mắc những lỗi lầm, có thể họ sẽ làm tổn thương ta… Nhưng rồi ta sẽ luôn tha thứ cho họ… Là người ta muốn nhìn thấy họ khi ta thức dậy, và nằm cạnh ta khi một ngày đã tàn… Là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không dấu diếm…
Khi ấy ta bỏ lại ngày hôm qua phía sau lưng, ta quay lưng lại với mọi quan điểm và lý giải về tình yêu. Ta sống một cuộc đời, một tình yêu, một con đường…
Tất nhiên, ta biết, đó không phải là đích cuối cùng. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại… Nhưng kệ nó đi. Ta cứ yêu chầm chậm cho đến khi vật đổi sao dời…
Yêu thật chậm…
Ta đáng nhẽ đã không nên phán xét nó, đáng nhẽ không nên đau khổ, thù hận. Ta đáng nhẽ chỉ nên yêu mà thôi… yêu với tất cả những ai ta có thể yêu và bỏ đi những cuộc tình đã nhạt mầu không níu kéo. Để cho những người không còn yêu ta ra đi, và có thể dõi theo họ thêm một chút nhưng rồi thực sự để họ ra đi và ta sống tiếp cuộc đời của mình. Yêu tiếp những cuộc tình mới và mặc những bộ quần áo mới, cắm một bình hoa mới thay cho những bông hoa đã héo tàn tự lúc nào không rõ.
Ta đáng nhẽ chỉ nên để mình tự do trong tuổi trẻ, sống một cuộc sống đa màu sắc và đầy kỷ niệm…
Cuối cùng, ta sẽ gặp một tình yêu, gặp một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy, người đó sẽ mang bánh mỳ và nước quả cho ta, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một chiếc xe đẹp… Không phải vì người đó yêu ta hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này ( mà ta lại không yêu người đó đến vậy).
Mà ta dừng lại chỉ đơn giản bởi vì người đó là người ta yêu, là người làm ta cảm thấy đầy đủ và hoàn thiện. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu khi họ không ở bên. Có thể họ sẽ mắc những lỗi lầm, có thể họ sẽ làm tổn thương ta… Nhưng rồi ta sẽ luôn tha thứ cho họ… Là người ta muốn nhìn thấy họ khi ta thức dậy, và nằm cạnh ta khi một ngày đã tàn… Là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không dấu diếm…
Tất nhiên, ta biết, đó không phải là đích cuối cùng. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại… Nhưng kệ nó đi. Ta cứ yêu chầm chậm cho đến khi vật đổi sao dời…
Yêu thật chậm…
No comments:
Post a Comment