0 nhận xét

Này em, tôi nhờ với...

Này em, tôi nhờ với!


Tôi nhờ em nhìn tôi khi thấy tôi xuất hiện, nhờ em biết tên tôi và thân mật gọi chào.

Tôi nhờ em cười trong những câu chuyện tào lao. Chẳng cần em hiểu những gì tôi kể, để tôi được cười to hơn và kêu “đồ ngốc” mỗi ngày.

Tôi nhờ em cứ mỗi chiều lại đứng ngẩn ra ở trước cửa như chiều nay, để tôi đi ngang, em gọi lại, và chuyện trò ríu rít.

Tôi nhờ em dù thế nào cũng luôn thấy mình nhỏ bé để tôi giành phần chở che. Để tôi là anh hùng, để em là mĩ nhân tôi cần cứu giúp.

http://seablogs.zenfs.com/u/v6RMefOCGB4eWUkBZm83cQEz3f9t/photo/20111214091334454.jpg
Và rồi…
Tôi nhờ em đừng vội tò mò, mà chờ đợi, để bất ngờ những dòng chữ của trái tim tôi. Suy đi tính lại, chẳng còn cách nào, lúc vội vã, tôi đành phải đặt trái tim tôi lên mảnh giấy.

Tôi nhờ em mở nhẹ nhàng thôi, để từ từ em sẽ thấy. Tôi chân thật, tôi chẳng hiểu mình, nhưng tôi hiểu cảm xúc lạ của tôi.

Tôi nhờ em dù xa xôi thế nào em cũng nhớ đến tôi. Tôi vẫn qua nhà, vẫn ngó nghiêng, dù không thấy em nhưng tôi biết điều gì đang chờ tôi và em ở đó.

Tôi nhờ em chấp nhận tôi như những gì tôi có. Tôi đủ tự tin để tính cho em những chuyện tương lai em sẽ chẳng thể ngờ.

Tôi nhờ em đừng bắt tôi nôn nao trông ngóng. Đừng để tôi chờ máy thật dài, khi em cầm máy rồi, tôi mới chỉ mắng vài câu mà em lại dùng trò im lặng, tôi lo.

Tôi nhờ em chỉ để tôi có quyền nói to. Tôi bảo em nghe, những lúc ấy, em nên ngồi im lặng.

Tôi nhờ em đừng bắt tôi lo lắng. Đi sớm về khuya trên lối ấy, tôi ở xa, lấy ai theo bước em về.

Tôi nhờ em mạnh mẽ lên với những khao khát em mang. Em sẽ đến cuối con đường, bởi tôi biết và tôi tin điều đó.
0 nhận xét

Có đôi khi...

Có đôi khi tôi tự hỏi tại sao trong nhiều sự việc về cách hành động và cách nhìn nhận vấn đề. Tôi sai trong khi nhiều người khác lại đúng. Cái tuổi trẻ mà tôi đang có đây đã phải đi qua quá nhiều sai lầm và mất mát để nhiều lúc tôi cay đắng nhận ra mình đã phí hoài đời sống của mình cho quá nhiều điều phù phiếm. Và vẫn còn nhiều bài học phía trước mà tôi phải học. Cái học phí mà chúng ta phải trả sẽ không hề rẻ nếu chúng ta không tự học bằng cách chiêm nghiệm từ những bài học của những người đi trước.

http://seablogs.zenfs.com/u/v6RMefOCGB4eWUkBZm83cQEz3f9t/photo/20111206014248609.jpg
Có đôi khi... 


Có đôi khi thấy mình nhỏ bé trước thế giới rộng lớn và những khát vọng của chính mình. Lại có đôi khi tôi tự tin đến nỗi dường như mọi điều tôi muốn đều có thể đạt được. Đâu là giới hạn của một cá nhân? Những gì ta có thể làm được và những gì không thể? Có nên mơ ước những gì cao xa vượt quá tầm với của mình không? Và khả năng của chính mình được đến bao lăm? Đó là cái mà tôi cần phải nhận thức cho mình.

Có đôi khi tôi tự hỏi chính mình tôi là ai? Vì sao tôi đến trong cuộc đời này? Đâu là ý nghĩa của đời tôi? Cái gì quyết định hướng đi, cách sống và kỳ vọng của mỗi con người vào đời sống? Nếu cuộc đời này chẳng có ý nghĩa gì cả thì tôi cũng không muốn sự tồn tại của tôi trở thành vô nghĩa. Không ai sinh ra để làm một hạt cát vô danh. Cái tôi cần là một cách hiểu đúng và nhận thức rõ ràng về chính bản thể của mình. Đâu là giá trị của tôi và đâu là giá trị của mỗi ngày tôi sống?

Có đôi khi tôi nhìn vào cuộc sống và phân vân tại sao có những con người đạt được thành công một cách dễ dàng. Tất nhiên là tôi biết không có thành công nào mà không phải trả một cái giá xứng đáng để có được nó. Cuộc sống có thể đúng như những gì trước đây cha tôi nói, nó vốn dĩ không công bằng. Để đạt được những thành quả lớn lao đôi khi (có người nói là luôn luôn) cần một chút dù nhỏ thôi của cái gọi là may mắn. Luôn có sự công bằng trong những cơ hội nhưng sự mẫn cảm và kiên trì để đi hết con đường ấy lại không giống nhau ở mỗi con người. Những ước mơ vươn tới bầu trời có thể không thành công nhưng ít ra nó cũng làm cho tay bạn dài hơn.

Có đôi khi một mình trên con đường và tôi thậm chí không biết mình đang đi về đâu. Có một chốn gọi là nhà mà ai cũng nghĩ rằng ta thuộc về nó. Nếu là một giọt nước giữa đại dương kia tôi có hạnh phúc hơn cái tôi bây giờ chăng. Khi con người sinh đã là một cá thể, dường như cô đơn là cái mà ta phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình. Khi chúng ta vẫn chỉ là những hòn đá đặt cạnh nhau chứ không phải là những giọt nước có thể hòa tan vào nhau để chia sẻ cùng một mạch nguồn cùng một sự tương thông cho sự thấu hiểu đến tận cùng. Cái hiện thực cái mà tôi đang có chỉ là tận cùng của nỗi cô đơn.

0 nhận xét

Yêu chầm chậm

Vô số trong chúng ta đã từng đứng đâu đó giữa tuổi trẻ của mình để phán xét, cô này lẳng lơ, anh kia đa tình, hắn làm vậy là có lỗi, cô ta không xứng với tình yêu của anh ta… vân vân và hằng hà sa số. Nhưng thực sự tình yêu chỉ là một cảm xúc, sinh ra và mất đi. Nó không ở đó chờ được ta phán xét, và nó không quan tâm đến sự phán xét.

Ta đáng nhẽ đã không nên phán xét nó, đáng nhẽ không nên đau khổ, thù hận. Ta đáng nhẽ chỉ nên yêu mà thôi… yêu với tất cả những ai ta có thể yêu và bỏ đi những cuộc tình đã nhạt mầu không níu kéo. Để cho những người không còn yêu ta ra đi, và có thể dõi theo họ thêm một chút nhưng rồi thực sự để họ ra đi và ta sống tiếp cuộc đời của mình. Yêu tiếp những cuộc tình mới và mặc những bộ quần áo mới, cắm một bình hoa mới thay cho những bông hoa đã héo tàn tự lúc nào không rõ.

Ta đáng nhẽ chỉ nên để mình tự do trong tuổi trẻ, sống một cuộc sống đa màu sắc và đầy kỷ niệm…
Cuối cùng, ta sẽ gặp một tình yêu, gặp một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy, người đó sẽ mang bánh mỳ và nước quả cho ta, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một chiếc xe đẹp… Không phải vì người đó yêu ta hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này ( mà ta lại không yêu người đó đến vậy).

Mà ta dừng lại chỉ đơn giản bởi vì người đó là người ta yêu, là người làm ta cảm thấy đầy đủ và hoàn thiện. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu khi họ không ở bên. Có thể họ sẽ mắc những lỗi lầm, có thể họ sẽ làm tổn thương ta… Nhưng rồi ta sẽ luôn tha thứ cho họ… Là người ta muốn nhìn thấy họ khi ta thức dậy, và nằm cạnh ta khi một ngày đã tàn… Là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không dấu diếm…

Khi ấy ta bỏ lại ngày hôm qua phía sau lưng, ta quay lưng lại với mọi quan điểm và lý giải về tình yêu. Ta sống một cuộc đời, một tình yêu, một con đường…

Tất nhiên, ta biết, đó không phải là đích cuối cùng. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại… Nhưng kệ nó đi. Ta cứ yêu chầm chậm cho đến khi vật đổi sao dời…
Yêu thật chậm…
 
;