0 nhận xét

Câu chuyện nhỏ về con Nhân Mã của tôi

Và thế là hắn đã đi qua tuổi 24 của mình. Giữ ước mơ về những con đường và những tìm tòi không ngơi nghỉ. Hắn tìm gì ư? Nhiều khi điều bạn tìm kiếm trong cuộc đời mình lại là những là những thứ không thể sờ thấy, không thể nhìn thấy, thậm chí là không thể gọi tên. Nhưng điều mà hắn chắc chắn nhất đó là mục đích kiếm tìm một cái tôi khác. Một cái tôi mà hắn muốn trở thành. Cái mà hắn có trong bản thể của hắn bây giờ chỉ là một mớ những thứ hỗn độn chông chênh, chưa định hình.

Người ta luôn bảo nhân mã luôn đầy sức mạnh và khát khao chinh phục bằng tất cả lòng kiêu hãnh của giống loài này. Nhưng biết làm sao khi trời sinh hắn là một con nhân mã lạc loài. Đêm nguyên sơ của buổi ban đầu được cất tiếng khóc của hắn là một ngày giữa mùa đông giá lạnh. Tôi dám cá với bạn là điều hắn thèm khát đầu tiên trong đời không phải là dòng sữa mẹ mà là hơi ấm. Cái buổi đêm ấy đã cất dấu điều gì trong tâm hồn hắn để suốt những năm tháng đầu đời hắn luôn là “đứa trẻ cô đơn giữa lớp học ồn ào”. Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn giá lạnh là thứ mà hắn đã quen thuộc như cô đơn hay nỗi buồn.

Tuổi 24 của hắn ghi dấu bằng những yêu thương không trọn vẹn. Đi qua một cái na ná tình yêu và hắn may mắn tìm thấy được tình yêu đúng nghĩa của mình. Cái na ná tình yêu dù chỉ phù phiếm, ngắn ngủi những cũng đã dạy cho hắn được nhiều điều. Về những gì mà một người kỳ vọng ở người mình yêu thương. Về chính bản thân hắn và những gì hắn có thể cho đi. Hắn luôn tin rằng những con người mà hắn gặp trong cuộc đời mình đều để lại dấu ấn trong hắn theo một cách nào đó. Có những người đến rồi đi, có những người ở lại. Có những con người dạy cho hắn những điều nhỏ nhặt, lại có những con người dạy cho hắn những bài học lớn làm thay đổi cuộc đời hắn. Có khi là thoáng chốc mà mãi mãi không quên, có khi luôn ở bên mà chẳng có gì ấn tượng. Cuộc sống có phải là một chuổi kết hợp thú vị của những điều ngẫu nhiên?!
0 nhận xét

Đêm sâu quá có đêm nào biết ngủ

"Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời
Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy"


Những ngày dài. Hôm nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm gần sáng. Những đợt sóng lòng không yên. Tưởng như có thể chết đi trong nỗi tịch liêu này. Cái im lặng mà mình không thể biện minh, không thể giải thích. Như đã hóa thành kẻ lặng câm giữa thế giới ồn ào này. Đành chấp nhận và chịu đựng nó như là cái giá phải trả cho tất cả những gì đã làm. Thực tế cuộc sống dù phũ phàng nhưng nó luôn đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó, về nơi mà nó thuộc về. Mình chấp nhận tất cả những điều đó. Cắn răng mà chịu đựng. Sự thật là sự thật, không bao giờ được che dâu, lấp liếm hay chối từ.

Tiếp tục chặng đường hoang liêu này và bỏ lại những gì mình thiết tha nhất, những gì đẹp đẽ nhất mà mình từng có. Ký ức ấy và tình yêu ấy mình sẽ mãi mang theo. Tất cả những gì đang có, những gi sẽ đến dù biết rằng sẽ chẳng còn đẹp đẽ được như vậy nữa nhưng mình chấp nhận nó là cuộc đời mình. Không thể lấy cắp những trong trẻo tinh khôi của cuộc đời người khác để điểm trang lên những bức tường màu xám khô khan kia. Dù xấu hay đẹp, dù vui hay buồn thì đó cũng là cuộc đời mình. Không tự huyễn hoặc mình bằng cách mơ mộng những gì ngoài tầm với.

Những tháng ngày tới còn quá nhiều việc phải làm. Không nhìn xa xôi về phía những chân trời xa ngút ngàn ấy nữa. Nhìn ngay xuống chân mình. Nơi tất cả những vấn đề đang tồn tại trước mắt và cần phải được giải quyết ngay tức khắc. Không bao giờ được phếp trì hoãn. Hoặc là mình sẽ bị đào thải hoặc là đứng dậy và tiếp tục.

Có khó khăn nào, có nỗi buồn nào, có cay đắng nào thì cứ đến nữa đi. Ta chẳng còn sợ mi nữa.
0 nhận xét

Trước bình minh

Có phải tôi đã để người đi quá xa khỏi cuộc đời tôi hay không? Khoảng cách giữa hai con người giờ đây khiến những yêu thương và hy vọng trở nên mong manh đến thế. "Muốn đem cả trái tim ra mà yêu một người nhưng không thể tìm thấy con đường". Người đã từng nói vậy những ngày cuối ở nơi đây. Tôi biết giờ chẳng phải là lúc để đổ lỗi cho ai. Người muốn để mọi chuyện trôi vào lãng quên. Nhưng nếu tôi lại cũng là kẻ hờ hững như những tháng năm xưa và để tất cả những yêu thương, đam mê của tuổi trẻ mình trôi xuôi dòng thì cuộc đời tôi đã chẳng còn ý nghĩa, đã chẳng xứng với tình yêu và hy vọng mà người từng trao gửi. Yêu và thương - tôi có tất cả những điều đó bằng trọn trái tim mình dành cho người. Nhưng những nỗi hoài nghi về chính mình trước cuộc sống hiện tại khiến tôi để  buông trôi đi tình yêu theo cách mà tôi không thể ngờ được mình lại tầm thường đến thế.


 Tôi không muốn cuộc đời con người lúc nào cũng chỉ đổ lỗi cho những thất bại của mình bằng hai chữ duyên phận. Chữ duyên cho con người cơ hội quý giá được gặp nhau giữa chốn nhân gian bèo nước này. Chữ phận là những gì hai con người ấy sẵn sàng làm vì nhau. Khi người ta không dành trọn tâm sức, khát vọng cho một mối quan hệ lâu bền, họ xa nhau và đổ lỗi rằng mình có duyên mà không có phận. Chữ phận là do hai con người ấy tự vun đắp tự dựng xây chứ đâu phải cầu mong ở điều siêu nhiên không có thực nào. Phải thế chăng mà tình yêu khi kết thúc lại nhiều những tiếc nuối đến vậy. Tiếc vì chưa trọn tình trọn nghĩa vì nhau.

Nơi tôi ở thành phố như những cơn mê đi qua những tháng ngày hoang hoải. Vẫn là nó đây mà nghe cô quạnh những giây phút vắng bóng một con người. Đâu còn ủy mị và ngờ nghệch đến nỗi còn tin và nói ra những câu từ mùi mẫn như không thể sống thiếu một ai đó. Tôi có thể sống thiếu người, có thể đi qua cuộc đời và những tháng ngày bình lặng sắp tới mà không có người, nhưng đó sẽ là những tháng ngày trống rỗng và tự biến mình cuộc đời mình thành "sự tồn tại" chứ không còn là sống một cuộc đời với trọn vẹn ý nghĩa của sự SỐNG.
0 nhận xét

Tạ - tàn 7.

Dẫu sao
em cũng đã kịp về tháng 7 với ta, dẫu sao thì cuối cùng con phố cũng ko nhoài bóng nước - trong cái ngày ngập ngừng quay bước, tênh vắng bầu trời những xác nắng ngủ quên ...
và nỗi nhớ thì vẫn cứ triền miên, lời hẹn mang theo - cuối cùng cũng kịp. Ru phố ở lại ngoan, ru mùa đừng lỗi nhịp, chững 1 bậc đàn là đoản khúc chông chênh


quay về chỉ vớt thêm buồn tênh, nhưng ta biết chẳng 1 lời em trách.
Biết
quay về là trái tim xộc xệch, người phụ người - những dấu chấm than !
Thì vẫn là yêu thương mình đa đoan, khóc 1 chút đi trong 1 chiều ngược nắng, thêm vài nét nghiêng trong bức tranh trầm trắng. Thì là mây mà nên cứ mãi bay thôi ...

Phố xót xa người, người thương lời mồ côi, thương cái dốc đêm, thương 1 bài ca cũ, thương gió loay hoay khóc trong cơn mê ngủ, thương cái giật mình trong những chênh đêm !

Tháng 7 gửi về lời tạ riêng em, dù xa xót lắm vì những điều vương vãi, làm trái tim đau thêm 1 lần hoang hoải, là lần cuối cùng rồi cạn hết thôi !
Thương lắm, cũng đành - là mây nên để trôi, đoạn nhàu cũ chờ cho ngày lành lặn.
Yêu thương lớn quá, giấc mơ không tắt hẳn ...
nơi cõi phai tàn phía thế kỷ xô nghiêng ...
0 nhận xét

Inbox: Bạn có 1 lá thư gửi từ Tháng8

Em, cho một ngày đan rộng mùa nghiêng, nhận được một lá thư rất dài về năm tháng.
Một là thư gửi từ tháng tám, với những nồng nàn từ chuyến tàu ký ức ngút xa....
Lá thư của tháng tám là những ẩm chiều sân ga, là một mùa bão vừa cuốn qua bên trái nhà xưa cũ, như kẻ ăn xin chỉ luôn hạnh phúc trong cơn ngủ  - cũng sợ mai này xa xỉ giấc vàng son !

Tháng tám mùa mơ non, cho gót chân đan rưng rưng trái tim trong vắt, tháng tám tròn trăng mưa giăng trên môi mắt, và nhắc một thời diễm ảo - những vết đau !!!
Tháng tám bây giờ - thôi không còn chờ nhau, cũng chẳng phải vì 2 từ "đừng đợi", chỉ là những dải sao đã đứng ngòai tầm với, tình yêu cũng hóa thành vệt bụi tinh khôi !

Chiếc ly ân tình còn mờ vệt son môi, thi thỏang vẫn giấu tiếng thở dài nhoi nhói, vị khách sót lại trên chuyến tàu sau cuối, thấy bóng mình chới với ở sân ga...
Em buộc dải ruy-băng màu gì khi tàn mùa hoa, em sẽ quàng chiếc khăn nào khi mùa đông  lén tới, và rồi phố đợi-rỗng tuyếch lời trong đoạn kết-không ai!

Tháng tám bây giờ nào ai chờ ai, kể cả những chiều gió thốc ngược triền quá khứ, và nếu lỡ nhời hỏi về câu tha thứ, thật thà lòng - chẳng cứ trách gì đâu !
Hết hạn câu tình nào oán giận được nhau, dù tim cũng như ngàn lần chắp vá!
Và tháng tám
quên thời từng hối hả-vồi vội như ai chờ, và như thể đợi ai !

Tháng tám, lác đác mùa vàng phai, lác đác những nồng nàn hoa sữa, lác đác những bàn tay hoang mang lời hứa, lác đác nụ cười không muốn biết có thật hay không ....

Và rồi em
em có về kịp mùa đông, có nhiều điều muốn nói mà còn chờ em nên giữ kín
Trang thư sẽ còn dài, nhưng vì chưa muốn viết-đợi mùa về, như mặc định trên môi !
 
;