Đêm sâu quá có đêm nào biết ngủ

"Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời
Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy"


Những ngày dài. Hôm nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm gần sáng. Những đợt sóng lòng không yên. Tưởng như có thể chết đi trong nỗi tịch liêu này. Cái im lặng mà mình không thể biện minh, không thể giải thích. Như đã hóa thành kẻ lặng câm giữa thế giới ồn ào này. Đành chấp nhận và chịu đựng nó như là cái giá phải trả cho tất cả những gì đã làm. Thực tế cuộc sống dù phũ phàng nhưng nó luôn đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó, về nơi mà nó thuộc về. Mình chấp nhận tất cả những điều đó. Cắn răng mà chịu đựng. Sự thật là sự thật, không bao giờ được che dâu, lấp liếm hay chối từ.

Tiếp tục chặng đường hoang liêu này và bỏ lại những gì mình thiết tha nhất, những gì đẹp đẽ nhất mà mình từng có. Ký ức ấy và tình yêu ấy mình sẽ mãi mang theo. Tất cả những gì đang có, những gi sẽ đến dù biết rằng sẽ chẳng còn đẹp đẽ được như vậy nữa nhưng mình chấp nhận nó là cuộc đời mình. Không thể lấy cắp những trong trẻo tinh khôi của cuộc đời người khác để điểm trang lên những bức tường màu xám khô khan kia. Dù xấu hay đẹp, dù vui hay buồn thì đó cũng là cuộc đời mình. Không tự huyễn hoặc mình bằng cách mơ mộng những gì ngoài tầm với.

Những tháng ngày tới còn quá nhiều việc phải làm. Không nhìn xa xôi về phía những chân trời xa ngút ngàn ấy nữa. Nhìn ngay xuống chân mình. Nơi tất cả những vấn đề đang tồn tại trước mắt và cần phải được giải quyết ngay tức khắc. Không bao giờ được phếp trì hoãn. Hoặc là mình sẽ bị đào thải hoặc là đứng dậy và tiếp tục.

Có khó khăn nào, có nỗi buồn nào, có cay đắng nào thì cứ đến nữa đi. Ta chẳng còn sợ mi nữa.

No comments:

Post a Comment

 
;