Có phải tôi đã để người đi quá xa khỏi cuộc đời tôi hay không? Khoảng cách giữa hai con người giờ đây khiến những yêu thương và hy vọng trở nên mong manh đến thế. "Muốn đem cả trái tim ra mà yêu một người nhưng không thể tìm thấy con đường". Người đã từng nói vậy những ngày cuối ở nơi đây. Tôi biết giờ chẳng phải là lúc để đổ lỗi cho ai. Người muốn để mọi chuyện trôi vào lãng quên. Nhưng nếu tôi lại cũng là kẻ hờ hững như những tháng năm xưa và để tất cả những yêu thương, đam mê của tuổi trẻ mình trôi xuôi dòng thì cuộc đời tôi đã chẳng còn ý nghĩa, đã chẳng xứng với tình yêu và hy vọng mà người từng trao gửi. Yêu và thương - tôi có tất cả những điều đó bằng trọn trái tim mình dành cho người. Nhưng những nỗi hoài nghi về chính mình trước cuộc sống hiện tại khiến tôi để buông trôi đi tình yêu theo cách mà tôi không thể ngờ được mình lại tầm thường đến thế.
Tôi không muốn cuộc đời con người lúc nào cũng chỉ đổ lỗi cho những thất bại của mình bằng hai chữ duyên phận. Chữ duyên cho con người cơ hội quý giá được gặp nhau giữa chốn nhân gian bèo nước này. Chữ phận là những gì hai con người ấy sẵn sàng làm vì nhau. Khi người ta không dành trọn tâm sức, khát vọng cho một mối quan hệ lâu bền, họ xa nhau và đổ lỗi rằng mình có duyên mà không có phận. Chữ phận là do hai con người ấy tự vun đắp tự dựng xây chứ đâu phải cầu mong ở điều siêu nhiên không có thực nào. Phải thế chăng mà tình yêu khi kết thúc lại nhiều những tiếc nuối đến vậy. Tiếc vì chưa trọn tình trọn nghĩa vì nhau.
Nơi tôi ở thành phố như những cơn mê đi qua những tháng ngày hoang hoải. Vẫn là nó đây mà nghe cô quạnh những giây phút vắng bóng một con người. Đâu còn ủy mị và ngờ nghệch đến nỗi còn tin và nói ra những câu từ mùi mẫn như không thể sống thiếu một ai đó. Tôi có thể sống thiếu người, có thể đi qua cuộc đời và những tháng ngày bình lặng sắp tới mà không có người, nhưng đó sẽ là những tháng ngày trống rỗng và tự biến mình cuộc đời mình thành "sự tồn tại" chứ không còn là sống một cuộc đời với trọn vẹn ý nghĩa của sự SỐNG.
![]() |
Nơi tôi ở thành phố như những cơn mê đi qua những tháng ngày hoang hoải. Vẫn là nó đây mà nghe cô quạnh những giây phút vắng bóng một con người. Đâu còn ủy mị và ngờ nghệch đến nỗi còn tin và nói ra những câu từ mùi mẫn như không thể sống thiếu một ai đó. Tôi có thể sống thiếu người, có thể đi qua cuộc đời và những tháng ngày bình lặng sắp tới mà không có người, nhưng đó sẽ là những tháng ngày trống rỗng và tự biến mình cuộc đời mình thành "sự tồn tại" chứ không còn là sống một cuộc đời với trọn vẹn ý nghĩa của sự SỐNG.
No comments:
Post a Comment