Dẫu sao
em cũng đã kịp về tháng 7 với ta, dẫu sao thì cuối cùng con phố cũng ko nhoài bóng nước - trong cái ngày ngập ngừng quay bước, tênh vắng bầu trời những xác nắng ngủ quên ...
và nỗi nhớ thì vẫn cứ triền miên, lời hẹn mang theo - cuối cùng cũng kịp. Ru phố ở lại ngoan, ru mùa đừng lỗi nhịp, chững 1 bậc đàn là đoản khúc chông chênh
Dù
quay về chỉ vớt thêm buồn tênh, nhưng ta biết chẳng 1 lời em trách.
Biết
quay về là trái tim xộc xệch, người phụ người - những dấu chấm than !
Thì vẫn là yêu thương mình đa đoan, khóc 1 chút đi trong 1 chiều ngược nắng, thêm vài nét nghiêng trong bức tranh trầm trắng. Thì là mây mà nên cứ mãi bay thôi ...
Phố xót xa người, người thương lời mồ côi, thương cái dốc đêm, thương 1 bài ca cũ, thương gió loay hoay khóc trong cơn mê ngủ, thương cái giật mình trong những chênh đêm !
Tháng 7 gửi về lời tạ riêng em, dù xa xót lắm vì những điều vương vãi, làm trái tim đau thêm 1 lần hoang hoải, là lần cuối cùng rồi cạn hết thôi !
Thương lắm, cũng đành - là mây nên để trôi, đoạn nhàu cũ chờ cho ngày lành lặn.
Yêu thương lớn quá, giấc mơ không tắt hẳn ...
nơi cõi phai tàn phía thế kỷ xô nghiêng ...
em cũng đã kịp về tháng 7 với ta, dẫu sao thì cuối cùng con phố cũng ko nhoài bóng nước - trong cái ngày ngập ngừng quay bước, tênh vắng bầu trời những xác nắng ngủ quên ...
và nỗi nhớ thì vẫn cứ triền miên, lời hẹn mang theo - cuối cùng cũng kịp. Ru phố ở lại ngoan, ru mùa đừng lỗi nhịp, chững 1 bậc đàn là đoản khúc chông chênh
Dù
quay về chỉ vớt thêm buồn tênh, nhưng ta biết chẳng 1 lời em trách.
Biết
quay về là trái tim xộc xệch, người phụ người - những dấu chấm than !
Thì vẫn là yêu thương mình đa đoan, khóc 1 chút đi trong 1 chiều ngược nắng, thêm vài nét nghiêng trong bức tranh trầm trắng. Thì là mây mà nên cứ mãi bay thôi ...
Phố xót xa người, người thương lời mồ côi, thương cái dốc đêm, thương 1 bài ca cũ, thương gió loay hoay khóc trong cơn mê ngủ, thương cái giật mình trong những chênh đêm !
Tháng 7 gửi về lời tạ riêng em, dù xa xót lắm vì những điều vương vãi, làm trái tim đau thêm 1 lần hoang hoải, là lần cuối cùng rồi cạn hết thôi !
Thương lắm, cũng đành - là mây nên để trôi, đoạn nhàu cũ chờ cho ngày lành lặn.
Yêu thương lớn quá, giấc mơ không tắt hẳn ...
nơi cõi phai tàn phía thế kỷ xô nghiêng ...
No comments:
Post a Comment