Giá mà có ai đó nắm tay, nói : "Đừng sợ"


Giá mà có ai đó nắm tay, nói : "Đừng sợ" 

Nếu được hỏi, sao không mở lòng ra với những người xung quanh đi, sao vẫn giữ mình lặng lẽ, tất cả qua lâu rồi mà vẫn chưa lành sao ? Sao còn ngồi mãi một chỗ...

Ừ thì...Biết nói thế nào đây ?! Trong lòng mỗi chúng ta đều có một khoảng tên là sợ hãi mà... bản thân chưa thấy mình đủ bình an trong lòng để thắng được nỗi sợ những cái chênh vênh khi yêu một người nào đó....



Sợ cảm giác khi nhớ về một người...Sợ cái da diết đó làm mình đau, vì hơn một lần mình biết, những thương nhớ đó quá mong manh, quá bé nhỏ trước cuộc đời này... Và mình không biết cách để làm cho những điều bé nhỏ mà mình yêu thương đừng thay đổi theo năm tháng.... chúng ta vẫn thường không sợ những thứ chúng ta không biết, mà cái đáng sợ chính là sự đổi thay từ những cái mà chúng ta đang có...

Cũng sợ cái ý nghĩ rằng những yêu thương mỏng như sương khói sẽ không giữ được hơi ấm của đôi bàn tay này...sợ rằng có lúc nào đó người phải ra đi, vì biết đâu, bờ vai người vốn không phải dành cho mình...Làm sao biết trước được một cuộc tình sẽ không làm ta đau, làm sao biết được hơi ấm nào đó sẽ ở bên mình mãi hay ta chỉ bên nhau một quãng đời, rồi phải buông tay để anh đi để tìm cho đúng đôi bàn tay của anh...?! Làm sao để biết được tất cả những điều đó...?!

Sợ những khi giận hờn, sợ cả những nắng mưa trên chặng đường mà mình sẽ đi cùng người... Làm sao biết được giữa những chông chênh vời vợi đó, bàn tay mình không lạc mất anh ?! Làm sao biết được rằng, những buổi sáng thức dậy sau nhiều ngày yêu nhau những yêu thương sẽ vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu tiên?!

Một lần chạm đến nỗi đau khiến người ta sợ hãi tất cả, hoài nghi tất cả...Dù lắm khi biết, yêu thương ở phía ấy, nhưng vẫn không dám chạm đến, chỉ vì những nỗi đau cũng ở cùng phía ấy... Vẫn còn sợ những nỗi đau, vẫn còn sợ những chông chênh, vẫn còn sợ những hoài nghi trong lòng sẽ khiến tổn thương người khác...phải sao đây ?!

No comments:

Post a Comment

 
;