Hà nội bé nhỏ - tôi!

Hà nội nhỏ bé mà niềm vui thì thưa, em lọt thỏm giữa khe chứa nỗi buồn đang nhúc nhích... tìm làm gì, tìm làm gì cái miền tên cổ tích, soi xuống mặt hồ chỉ là những nỗi đau...
Hà nội nhỏ bé, hà nội không nhau - cafe không tan được chính mình - đành khóc đắng
thôi cũng đành im lặng, vì rộng lắm rồi những lời tan ...

Chẳng còn ghế mây cọt kẹt thời gian , khói thuốc vẫn không hiểu vì sao mình cay mắt, giọt nước vỡ thấm trên trang giấy trắng - hấp hối dần đam mê !

Nhỏ bé ơi, là hà nội đi về, tháng 9 không khóc nữa đâu - hứa rồi thì tin nhé, không khóc nữa đâu dù yêu thương chẵn-lẻ, nhưng còn nụ cười thì xin cứ tin đi!
Bình yên nào-những niềm vui sân si, xa xỉ lời thật tâm cũng nào lạ nữa. Bức tranh cô đơn sẽ nhạt màu 1  nửa, 1 nửa lõang thành ...những thói quen .

Có nhiều thứ không cần thiết nhắc tên, có những giấc mơ không còn trong đáy mắt
Nhưng nếu tìm về đêm nhòa nốt lặng, sẽ phải làm gì khi muốn vỡ thênh thang ...

Tháng 9  ơi đừng nữa hoang mang, sẽ xếp lại mùa nghiêng, sẽ gom lời xộc xệch
nên nhé, không hát lại cung lời chống chếnh, đừng vẽ lại nhịp đàn đã lệch những thanh âm!

Về rồi đây, vì còn thương mùa đông, về rồi đây dỗ con đường lạc dấu
vẫn xinh hiền ngoan - những bình yên nương náu, hà nội nhỏ bé mà - hà nội sẽ an !

No comments:

Post a Comment

 
;