Bố yêu Đốp của bố cực kì


Bố yêu Đốp của bố cực kì (Nguồn hình: Internet)

Có người bạn đến phòng, rà tay trên giá sách. Ả chọn cuốn Mio con trai ta của Astrid Lindgren. Mở ra và tủm tỉm cười. Trên đó mình có ghi : Tặng con trai ta. Chiều mưa. Bố lang thang đi tìm mẹ.12 /3 / 09. Không biết ả thông cảm hay có ý mà châm trọc sự huyễn hoặc của mình khi lướt qua vài trang của cuốn sách rồi phụ hoạ: Con trai cậu vẫn mạnh giỏi chứ. Trời bắt đầu lạnh rồi, phải chú ý mặc ấm cho nó. Mình cười trừ. Lúc đó mình vẫn mặc áo may ô và quần sọc. Nếu mình có con mình có nhạy cảm với cái lạnh bằng giác quan của con không.

Dù đã tiêu hết tiền tạm ứng kịch bản từ tám hoánh nhưng lần này về HP mình vẫn vay mượn được ít tiền mua cho bố bộ ấm chén mới để uống trà. Mình đạp xe từ chợ về, bộ ấm trà buộc ở phía trước, qua mấy chỗ đường xấu, bộ ấm trà dù được bọc giấy báo vẫn xô vào nhau lóc sóc lóc cóc. Xót cả ruột. Xót như lần trước mình trốn học một tuần về nhà đi câu cá với bố. Bố móc mồi câu vào lưỡi cho mình, chỉ chỗ đặt phao, cách giật cần, gỡ cá…vậy mà mình lại chơi xấu ông. Mình ức lắm vì bố sát cá quá. Gìa rồi mà vẫn ham. Câu được con cá nào là khoái chá lắm.Chửi thề và cười khà khà. Mình đội nốt thánh nhân, câu được ít hơn nhiều nhưng con bé con to đều thả lại sông. Về nhà, trong bữa cơm, uống chén rượu với đĩa cá rán mà bố câu, mình nói phét. Con là dân câu cá loại một, mức thượng thừa đó. Câu cá để rèn luyện cái tâm bình yên, chứ đâu vì đĩa cá rán này. Bố mình tu chén rượu cái ực nhưng không khà. Mẹ mình vừa lườm vừa la. Rõ lắm chữ nghĩa. Vô dụng.

Trên tivi đang chiếu một phim bộ Hàn Quốc. Ngó qua thấy vui vui sâu sắc. Bộ phim có tên 3 ông bố và 1 bà mẹ. Mình ấp ủ từ lâu một đề cương kịch bản về cha và con. Mình đặt tên cho nó là: Bố yêu Đốp của bố cực kì. Có lần tiết lộ với đứa bạn. Nó lí lẽ. Tình yêu chẳng cần nói ra. Nghe kinh khủng khiếp. Mình lí sự. Tại bố tao chưa bao giờ nói bố yêu con, bố quí con… nên tao từng nghĩ tao không phải con ruột của ông. Bố gì mà cứ đánh con như Phát xít. Đứa bạn cười. Có đánh thì mày mới khôn ra một tí tị tì ti chứ. Mình xua tay. Xin người, tao khôn từ khi ông ấy chuẩn bị đánh cơ. Ngày xưa hay dùng đĩa nhôm, mỗi lần ông đánh tao lại đút cái đĩa vô quần. Ông bắt tao nằm sấp, hỏi đánh mấy roi. Tao nói O. ông bảo không được. Tội mày đáng đánh một trăm roi. Lần này tao đánh mày một roi, cho nợ chín chín roi biết chưa. Rồi ông giơ roi lên và vút xuống. Boong. Ông chật quần tao ra, thấy cái đĩa thì phì cười. Rồi sao nữa. Rồi ông vẫn chẳng bao giờ nói Bố yêu Dương của bố cực kì.


Hôm rồi nói chuyện với thầy Tuấn một hồi. Thầy khoe thanh niên 8 tuổi nhà thầy tíu tít. Nó hỏi bố: hình phạt lớn nhất dành cho một người là gì? Ông thầy Biết - tuốt của mình trả lời. Có phải sự cô đơn. Mình nghe đến đó thì gật gù. Vâng, hồi bé mỗi lần có lỗi em sợ nhất là bị phạt úp mặt vào tường. Chưa biết cô đơn là gì nhưng lúc đó sao nó buồn và hãi đến thế. Mấy anh công an có máu bóng đá phải đi canh một trận bóng đá, phải úp mặt về phía khán giả đang hò hét theo một cú dẫn bóng chắc cũng buồn và tủi thân cỡ đó. Thầy giáo mình cười một tràng rồi nhắc câu trả lời của thanh niên 8 tuổi nhà thầy. Nó bảo. Không, con nghĩ hình phạt lớn nhất phải là sự tha thứ. Trong lúc mình còn trợn mắt vì ông cụ non ấy thì thầy bồi thêm. Thạch Sanh chẳng từng tha thứ cho Lý Thông là gì. Rồi thầy bắt đầu liệt kê những thành tích có xu hướng để đi đến kết luận con thầy là một thần đồng. Mình trộm nghĩ, cách HN một trăm kilômét theo hướng Đông Bắc, tại quê nhà, có bao giờ bố mình từng tự hào tí xíu với bạn bè của ông về mình.

Cậu ấm thơ ngây

No comments:

Post a Comment

 
;