Và thế là hắn đã đi qua tuổi 24 của mình. Giữ ước mơ về những con đường và những tìm tòi không ngơi nghỉ. Hắn tìm gì ư? Nhiều khi điều bạn tìm kiếm trong cuộc đời mình lại là những là những thứ không thể sờ thấy, không thể nhìn thấy, thậm chí là không thể gọi tên. Nhưng điều mà hắn chắc chắn nhất đó là mục đích kiếm tìm một cái tôi khác. Một cái tôi mà hắn muốn trở thành. Cái mà hắn có trong bản thể của hắn bây giờ chỉ là một mớ những thứ hỗn độn chông chênh, chưa định hình.
Người ta luôn bảo nhân mã luôn đầy sức mạnh và khát khao chinh phục bằng tất cả lòng kiêu hãnh của giống loài này. Nhưng biết làm sao khi trời sinh hắn là một con nhân mã lạc loài. Đêm nguyên sơ của buổi ban đầu được cất tiếng khóc của hắn là một ngày giữa mùa đông giá lạnh. Tôi dám cá với bạn là điều hắn thèm khát đầu tiên trong đời không phải là dòng sữa mẹ mà là hơi ấm. Cái buổi đêm ấy đã cất dấu điều gì trong tâm hồn hắn để suốt những năm tháng đầu đời hắn luôn là “đứa trẻ cô đơn giữa lớp học ồn ào”. Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn giá lạnh là thứ mà hắn đã quen thuộc như cô đơn hay nỗi buồn.
Tuổi 24 của hắn ghi dấu bằng những yêu thương không trọn vẹn. Đi qua một cái na ná tình yêu và hắn may mắn tìm thấy được tình yêu đúng nghĩa của mình. Cái na ná tình yêu dù chỉ phù phiếm, ngắn ngủi những cũng đã dạy cho hắn được nhiều điều. Về những gì mà một người kỳ vọng ở người mình yêu thương. Về chính bản thân hắn và những gì hắn có thể cho đi. Hắn luôn tin rằng những con người mà hắn gặp trong cuộc đời mình đều để lại dấu ấn trong hắn theo một cách nào đó. Có những người đến rồi đi, có những người ở lại. Có những con người dạy cho hắn những điều nhỏ nhặt, lại có những con người dạy cho hắn những bài học lớn làm thay đổi cuộc đời hắn. Có khi là thoáng chốc mà mãi mãi không quên, có khi luôn ở bên mà chẳng có gì ấn tượng. Cuộc sống có phải là một chuổi kết hợp thú vị của những điều ngẫu nhiên?!
Người ta luôn bảo nhân mã luôn đầy sức mạnh và khát khao chinh phục bằng tất cả lòng kiêu hãnh của giống loài này. Nhưng biết làm sao khi trời sinh hắn là một con nhân mã lạc loài. Đêm nguyên sơ của buổi ban đầu được cất tiếng khóc của hắn là một ngày giữa mùa đông giá lạnh. Tôi dám cá với bạn là điều hắn thèm khát đầu tiên trong đời không phải là dòng sữa mẹ mà là hơi ấm. Cái buổi đêm ấy đã cất dấu điều gì trong tâm hồn hắn để suốt những năm tháng đầu đời hắn luôn là “đứa trẻ cô đơn giữa lớp học ồn ào”. Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn giá lạnh là thứ mà hắn đã quen thuộc như cô đơn hay nỗi buồn.
Tuổi 24 của hắn ghi dấu bằng những yêu thương không trọn vẹn. Đi qua một cái na ná tình yêu và hắn may mắn tìm thấy được tình yêu đúng nghĩa của mình. Cái na ná tình yêu dù chỉ phù phiếm, ngắn ngủi những cũng đã dạy cho hắn được nhiều điều. Về những gì mà một người kỳ vọng ở người mình yêu thương. Về chính bản thân hắn và những gì hắn có thể cho đi. Hắn luôn tin rằng những con người mà hắn gặp trong cuộc đời mình đều để lại dấu ấn trong hắn theo một cách nào đó. Có những người đến rồi đi, có những người ở lại. Có những con người dạy cho hắn những điều nhỏ nhặt, lại có những con người dạy cho hắn những bài học lớn làm thay đổi cuộc đời hắn. Có khi là thoáng chốc mà mãi mãi không quên, có khi luôn ở bên mà chẳng có gì ấn tượng. Cuộc sống có phải là một chuổi kết hợp thú vị của những điều ngẫu nhiên?!