0 nhận xét

Câu chuyện nhỏ về con Nhân Mã của tôi

Và thế là hắn đã đi qua tuổi 24 của mình. Giữ ước mơ về những con đường và những tìm tòi không ngơi nghỉ. Hắn tìm gì ư? Nhiều khi điều bạn tìm kiếm trong cuộc đời mình lại là những là những thứ không thể sờ thấy, không thể nhìn thấy, thậm chí là không thể gọi tên. Nhưng điều mà hắn chắc chắn nhất đó là mục đích kiếm tìm một cái tôi khác. Một cái tôi mà hắn muốn trở thành. Cái mà hắn có trong bản thể của hắn bây giờ chỉ là một mớ những thứ hỗn độn chông chênh, chưa định hình.

Người ta luôn bảo nhân mã luôn đầy sức mạnh và khát khao chinh phục bằng tất cả lòng kiêu hãnh của giống loài này. Nhưng biết làm sao khi trời sinh hắn là một con nhân mã lạc loài. Đêm nguyên sơ của buổi ban đầu được cất tiếng khóc của hắn là một ngày giữa mùa đông giá lạnh. Tôi dám cá với bạn là điều hắn thèm khát đầu tiên trong đời không phải là dòng sữa mẹ mà là hơi ấm. Cái buổi đêm ấy đã cất dấu điều gì trong tâm hồn hắn để suốt những năm tháng đầu đời hắn luôn là “đứa trẻ cô đơn giữa lớp học ồn ào”. Tôi cũng không rõ nhưng chắc chắn giá lạnh là thứ mà hắn đã quen thuộc như cô đơn hay nỗi buồn.

Tuổi 24 của hắn ghi dấu bằng những yêu thương không trọn vẹn. Đi qua một cái na ná tình yêu và hắn may mắn tìm thấy được tình yêu đúng nghĩa của mình. Cái na ná tình yêu dù chỉ phù phiếm, ngắn ngủi những cũng đã dạy cho hắn được nhiều điều. Về những gì mà một người kỳ vọng ở người mình yêu thương. Về chính bản thân hắn và những gì hắn có thể cho đi. Hắn luôn tin rằng những con người mà hắn gặp trong cuộc đời mình đều để lại dấu ấn trong hắn theo một cách nào đó. Có những người đến rồi đi, có những người ở lại. Có những con người dạy cho hắn những điều nhỏ nhặt, lại có những con người dạy cho hắn những bài học lớn làm thay đổi cuộc đời hắn. Có khi là thoáng chốc mà mãi mãi không quên, có khi luôn ở bên mà chẳng có gì ấn tượng. Cuộc sống có phải là một chuổi kết hợp thú vị của những điều ngẫu nhiên?!
0 nhận xét

Đêm sâu quá có đêm nào biết ngủ

"Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời
Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy"


Những ngày dài. Hôm nào cũng tỉnh dậy lúc nửa đêm gần sáng. Những đợt sóng lòng không yên. Tưởng như có thể chết đi trong nỗi tịch liêu này. Cái im lặng mà mình không thể biện minh, không thể giải thích. Như đã hóa thành kẻ lặng câm giữa thế giới ồn ào này. Đành chấp nhận và chịu đựng nó như là cái giá phải trả cho tất cả những gì đã làm. Thực tế cuộc sống dù phũ phàng nhưng nó luôn đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó, về nơi mà nó thuộc về. Mình chấp nhận tất cả những điều đó. Cắn răng mà chịu đựng. Sự thật là sự thật, không bao giờ được che dâu, lấp liếm hay chối từ.

Tiếp tục chặng đường hoang liêu này và bỏ lại những gì mình thiết tha nhất, những gì đẹp đẽ nhất mà mình từng có. Ký ức ấy và tình yêu ấy mình sẽ mãi mang theo. Tất cả những gì đang có, những gi sẽ đến dù biết rằng sẽ chẳng còn đẹp đẽ được như vậy nữa nhưng mình chấp nhận nó là cuộc đời mình. Không thể lấy cắp những trong trẻo tinh khôi của cuộc đời người khác để điểm trang lên những bức tường màu xám khô khan kia. Dù xấu hay đẹp, dù vui hay buồn thì đó cũng là cuộc đời mình. Không tự huyễn hoặc mình bằng cách mơ mộng những gì ngoài tầm với.

Những tháng ngày tới còn quá nhiều việc phải làm. Không nhìn xa xôi về phía những chân trời xa ngút ngàn ấy nữa. Nhìn ngay xuống chân mình. Nơi tất cả những vấn đề đang tồn tại trước mắt và cần phải được giải quyết ngay tức khắc. Không bao giờ được phếp trì hoãn. Hoặc là mình sẽ bị đào thải hoặc là đứng dậy và tiếp tục.

Có khó khăn nào, có nỗi buồn nào, có cay đắng nào thì cứ đến nữa đi. Ta chẳng còn sợ mi nữa.
0 nhận xét

Trước bình minh

Có phải tôi đã để người đi quá xa khỏi cuộc đời tôi hay không? Khoảng cách giữa hai con người giờ đây khiến những yêu thương và hy vọng trở nên mong manh đến thế. "Muốn đem cả trái tim ra mà yêu một người nhưng không thể tìm thấy con đường". Người đã từng nói vậy những ngày cuối ở nơi đây. Tôi biết giờ chẳng phải là lúc để đổ lỗi cho ai. Người muốn để mọi chuyện trôi vào lãng quên. Nhưng nếu tôi lại cũng là kẻ hờ hững như những tháng năm xưa và để tất cả những yêu thương, đam mê của tuổi trẻ mình trôi xuôi dòng thì cuộc đời tôi đã chẳng còn ý nghĩa, đã chẳng xứng với tình yêu và hy vọng mà người từng trao gửi. Yêu và thương - tôi có tất cả những điều đó bằng trọn trái tim mình dành cho người. Nhưng những nỗi hoài nghi về chính mình trước cuộc sống hiện tại khiến tôi để  buông trôi đi tình yêu theo cách mà tôi không thể ngờ được mình lại tầm thường đến thế.


 Tôi không muốn cuộc đời con người lúc nào cũng chỉ đổ lỗi cho những thất bại của mình bằng hai chữ duyên phận. Chữ duyên cho con người cơ hội quý giá được gặp nhau giữa chốn nhân gian bèo nước này. Chữ phận là những gì hai con người ấy sẵn sàng làm vì nhau. Khi người ta không dành trọn tâm sức, khát vọng cho một mối quan hệ lâu bền, họ xa nhau và đổ lỗi rằng mình có duyên mà không có phận. Chữ phận là do hai con người ấy tự vun đắp tự dựng xây chứ đâu phải cầu mong ở điều siêu nhiên không có thực nào. Phải thế chăng mà tình yêu khi kết thúc lại nhiều những tiếc nuối đến vậy. Tiếc vì chưa trọn tình trọn nghĩa vì nhau.

Nơi tôi ở thành phố như những cơn mê đi qua những tháng ngày hoang hoải. Vẫn là nó đây mà nghe cô quạnh những giây phút vắng bóng một con người. Đâu còn ủy mị và ngờ nghệch đến nỗi còn tin và nói ra những câu từ mùi mẫn như không thể sống thiếu một ai đó. Tôi có thể sống thiếu người, có thể đi qua cuộc đời và những tháng ngày bình lặng sắp tới mà không có người, nhưng đó sẽ là những tháng ngày trống rỗng và tự biến mình cuộc đời mình thành "sự tồn tại" chứ không còn là sống một cuộc đời với trọn vẹn ý nghĩa của sự SỐNG.
0 nhận xét

Tạ - tàn 7.

Dẫu sao
em cũng đã kịp về tháng 7 với ta, dẫu sao thì cuối cùng con phố cũng ko nhoài bóng nước - trong cái ngày ngập ngừng quay bước, tênh vắng bầu trời những xác nắng ngủ quên ...
và nỗi nhớ thì vẫn cứ triền miên, lời hẹn mang theo - cuối cùng cũng kịp. Ru phố ở lại ngoan, ru mùa đừng lỗi nhịp, chững 1 bậc đàn là đoản khúc chông chênh


quay về chỉ vớt thêm buồn tênh, nhưng ta biết chẳng 1 lời em trách.
Biết
quay về là trái tim xộc xệch, người phụ người - những dấu chấm than !
Thì vẫn là yêu thương mình đa đoan, khóc 1 chút đi trong 1 chiều ngược nắng, thêm vài nét nghiêng trong bức tranh trầm trắng. Thì là mây mà nên cứ mãi bay thôi ...

Phố xót xa người, người thương lời mồ côi, thương cái dốc đêm, thương 1 bài ca cũ, thương gió loay hoay khóc trong cơn mê ngủ, thương cái giật mình trong những chênh đêm !

Tháng 7 gửi về lời tạ riêng em, dù xa xót lắm vì những điều vương vãi, làm trái tim đau thêm 1 lần hoang hoải, là lần cuối cùng rồi cạn hết thôi !
Thương lắm, cũng đành - là mây nên để trôi, đoạn nhàu cũ chờ cho ngày lành lặn.
Yêu thương lớn quá, giấc mơ không tắt hẳn ...
nơi cõi phai tàn phía thế kỷ xô nghiêng ...
0 nhận xét

Inbox: Bạn có 1 lá thư gửi từ Tháng8

Em, cho một ngày đan rộng mùa nghiêng, nhận được một lá thư rất dài về năm tháng.
Một là thư gửi từ tháng tám, với những nồng nàn từ chuyến tàu ký ức ngút xa....
Lá thư của tháng tám là những ẩm chiều sân ga, là một mùa bão vừa cuốn qua bên trái nhà xưa cũ, như kẻ ăn xin chỉ luôn hạnh phúc trong cơn ngủ  - cũng sợ mai này xa xỉ giấc vàng son !

Tháng tám mùa mơ non, cho gót chân đan rưng rưng trái tim trong vắt, tháng tám tròn trăng mưa giăng trên môi mắt, và nhắc một thời diễm ảo - những vết đau !!!
Tháng tám bây giờ - thôi không còn chờ nhau, cũng chẳng phải vì 2 từ "đừng đợi", chỉ là những dải sao đã đứng ngòai tầm với, tình yêu cũng hóa thành vệt bụi tinh khôi !

Chiếc ly ân tình còn mờ vệt son môi, thi thỏang vẫn giấu tiếng thở dài nhoi nhói, vị khách sót lại trên chuyến tàu sau cuối, thấy bóng mình chới với ở sân ga...
Em buộc dải ruy-băng màu gì khi tàn mùa hoa, em sẽ quàng chiếc khăn nào khi mùa đông  lén tới, và rồi phố đợi-rỗng tuyếch lời trong đoạn kết-không ai!

Tháng tám bây giờ nào ai chờ ai, kể cả những chiều gió thốc ngược triền quá khứ, và nếu lỡ nhời hỏi về câu tha thứ, thật thà lòng - chẳng cứ trách gì đâu !
Hết hạn câu tình nào oán giận được nhau, dù tim cũng như ngàn lần chắp vá!
Và tháng tám
quên thời từng hối hả-vồi vội như ai chờ, và như thể đợi ai !

Tháng tám, lác đác mùa vàng phai, lác đác những nồng nàn hoa sữa, lác đác những bàn tay hoang mang lời hứa, lác đác nụ cười không muốn biết có thật hay không ....

Và rồi em
em có về kịp mùa đông, có nhiều điều muốn nói mà còn chờ em nên giữ kín
Trang thư sẽ còn dài, nhưng vì chưa muốn viết-đợi mùa về, như mặc định trên môi !
0 nhận xét

Tháng 9 rồi em còn muốn ngủ quên ?!

Tháng 9 rồi em còn muốn ngủ quên ?!

"đã có ai hẹn đánh thức em khi tháng 9 cạn chưa ?!"
dừng lại nơi khóe mắt sâu đợi câu trả lời gần-thật-nhất
quán cafe chiều dường thêm chội chật
vì ngòai 2 người im lặng đã nhiều lên !!

"ai sẽ lặng lẽ bên em trong mùa ngủ quên
mà tháng 9 thì cứ dài như thế ?!"
nỗi đau nhỏ bé
bỗng lại giật mình - riêng rẽ dỗ ngu ngơ !

Và anh ạ, chẳng thể nào giấu mình mãi trong mơ
em cũng chẳng còn trốn mùa rồi lén về như mắc lỗi
anh vẫn bảo cuộc đời nhiều thay đổi
có lẽ là.... em - đến lúc đổi thay !

Chẳng cần ai đánh thức em giữa cơn ngủ say
chẳng cần người lặng lẽ bên em trong những chiều ngược gió
nụ cười yêu bỏ ngỏ
nếu tiện đường - nhờ ai đó gửi sang !


Đừng chấm xuống dòng, chúng ta sẽ sang trang
nguyệch ngoạc gì đấy chỉ cần không như cũ
tháng 9 nhiều nỗi nhớ
đừng lại giả vờ xóa dấu cỏ đêm mưa ...

Hãy đánh thức nhau khi trái tim đã thưa
Gọi yêu thương về đi - nơi trái tim tội nghiệp
Rộng rãi cô đơn, quá đủ rồi bất biến
Thừa thãi nỗi buồn , quá dư dả hoang liêu!

"nguội lạnh rồi - trái tim làm sao yêu"
và biết đấy - tất cả lả ngụy biện
bài thơ rất dài ngày xưa chưa dám kết
đọc lại rồi - giờ muốn viết gì thêm ?!

Tháng 9 bây giờ không còn mùa ngủ quên
Nên có lẽ khu vườn không cần ai đánh thức !
lòai hoa lỗi hẹn trong cơn mơ là thực
nhưng thứ tha rồi - tất cả những nông khơi !!!
0 nhận xét

Hà nội bé nhỏ - tôi!

Hà nội nhỏ bé mà niềm vui thì thưa, em lọt thỏm giữa khe chứa nỗi buồn đang nhúc nhích... tìm làm gì, tìm làm gì cái miền tên cổ tích, soi xuống mặt hồ chỉ là những nỗi đau...
Hà nội nhỏ bé, hà nội không nhau - cafe không tan được chính mình - đành khóc đắng
thôi cũng đành im lặng, vì rộng lắm rồi những lời tan ...

Chẳng còn ghế mây cọt kẹt thời gian , khói thuốc vẫn không hiểu vì sao mình cay mắt, giọt nước vỡ thấm trên trang giấy trắng - hấp hối dần đam mê !

Nhỏ bé ơi, là hà nội đi về, tháng 9 không khóc nữa đâu - hứa rồi thì tin nhé, không khóc nữa đâu dù yêu thương chẵn-lẻ, nhưng còn nụ cười thì xin cứ tin đi!
Bình yên nào-những niềm vui sân si, xa xỉ lời thật tâm cũng nào lạ nữa. Bức tranh cô đơn sẽ nhạt màu 1  nửa, 1 nửa lõang thành ...những thói quen .

Có nhiều thứ không cần thiết nhắc tên, có những giấc mơ không còn trong đáy mắt
Nhưng nếu tìm về đêm nhòa nốt lặng, sẽ phải làm gì khi muốn vỡ thênh thang ...

Tháng 9  ơi đừng nữa hoang mang, sẽ xếp lại mùa nghiêng, sẽ gom lời xộc xệch
nên nhé, không hát lại cung lời chống chếnh, đừng vẽ lại nhịp đàn đã lệch những thanh âm!

Về rồi đây, vì còn thương mùa đông, về rồi đây dỗ con đường lạc dấu
vẫn xinh hiền ngoan - những bình yên nương náu, hà nội nhỏ bé mà - hà nội sẽ an !
0 nhận xét

Tháng tám là ….

Tháng tám là ….
Tháng tám là ….

..những chiều sần sùi, cọt kẹt ghế mây
..những điều vẫn như đâu đây mà không gặp nữa
..cái mặc định những cuộc tình khuyết giữa
..cái nghiêng lòng đánh vỡ nửa mùa thu

Là đoản khúc trong bài thơ hoang vu
Mà Em đã gửi tôi trong đêm bạc mòn hiện tại
Là bản tình ca phố 1 thời trẻ dại
Mà Anh gom lời viết lại những đam mê

1 nhận xét

Gọi là tình nhân - Tháng 9 cũng đi !



Gọi là tình nhân - Tháng 9 cũng đi !


Vô duyên - khi nhận Tháng 9 là tình nhân
để rồi cứ buồn như mùa thu chết đuối
em nỡ trách tôi không - khi thơ không có lỗi
anh đừng giận tôi trong cái vội muộn màng

Sắp cạn rồi - cái tháng 9 xôn xang
hoa sữa rùng mình sợ làm cay mắt phố
rỗng rãi tháng năm giấu trong lâu đài cổ
tôi chậm rãi hẹn hò rồi đợi chính tôi thôi

0 nhận xét

Ca "rao" ... hiện đại

.....
1 nhận xét

Những trích dẫn hay

Lưu những trích dẫn nhỏ nhỏ xinh xinh vào đây nhé :)
1 nhận xét

Đợi bình minh - Mùa em xanh xao!

Lưng chừng tháng 7 rồi - đã viết được gì đâu, cứ gói hư hao bằng ngày tàn rã mỏi ... cứ hoài nghi những nụ cười nói dối - rồi giận mình, rồi xin lỗi vu vơ !!!
Đã bao nhiêu bước chân trên con đường ngu ngơ, đã bao nhiêu cái bình minh rồi mà thấy lòng vẫn lạ
đã bao nhiêu mặn mòi chắp vá, và đã quá nhiều những hối hả tin yêu !

0 nhận xét

Giá mà có ai đó nắm tay, nói : "Đừng sợ"


Giá mà có ai đó nắm tay, nói : "Đừng sợ" 

Nếu được hỏi, sao không mở lòng ra với những người xung quanh đi, sao vẫn giữ mình lặng lẽ, tất cả qua lâu rồi mà vẫn chưa lành sao ? Sao còn ngồi mãi một chỗ...

Ừ thì...Biết nói thế nào đây ?! Trong lòng mỗi chúng ta đều có một khoảng tên là sợ hãi mà... bản thân chưa thấy mình đủ bình an trong lòng để thắng được nỗi sợ những cái chênh vênh khi yêu một người nào đó....

0 nhận xét

Hãy bước chậm lại ...


Ngoài đèn đỏ để dừng lại, đèn xanh để bước đi,đèn đường còn dành đèn vàng cho khách bộ hành bước chậm. Cuộc sống hối hả đôi khi cũng cần lắm những khoảnh khắc sống chậm lại để không bỏ lỡ thời khắc của hạnh phúc.

Bước chậm lại


Chậm lại là khi đôi môi không vội thốt ra những lời làm tổn thương đối phương trong một cơn nóng giận, mà tự chiêm nghiệm chính mình để không vô tình cứa một vết vào hai chữ yêu thương.

Chậm lại là khi ta đang băng qua đường chợt nhìn thấy một cụ già hom hem đang tần ngần đứng bên mép đường mà chẳng dám bước sang. Có thể sẽ trễ mất vài giây, nhưng con tim bạn sẽ khẽ mỉm cười…

0 nhận xét

Yêu một người ở xa... (P8)


Yêu một người ở xa. Bạn mong chờ điện thoại của người ấy. Để rồi khi người ấy gọi cho bạn, bao nhiêu ngôn từ bạn muốn nói bay biến hết.

Yêu một người ở xa
Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia anh ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều", nhà thơ Hồ Dzếnh đã viết vậy đấy.

0 nhận xét

Yêu một người ở xa...


 Yêu một người ở xa...

...là bật khóc khi chạm tay vào màn hình mà không cảm nhận được gì trong khi ở bên kia, tay anh cũng áp vào màn hình như thế...Màn hình góc cạnh, khô khan, không có tình cảm gì nên thành ra dù có tỏa nóng vì làm việc nhiều giờ, em cũng thấy nó lạnh. Chả có phép lạ nào đưa hơi ấm từ đôi bàn tay anh lan qua màn hình, truyền tới em cả...Anh bảo tay anh lạnh, thường bị lạnh lắm; nhưng nếu được nắm tay anh, em biết mình sẽ thấy ấm áp lắm lắm; và vì tay em ấm, nên nếu có thể nắm tay anh, em sẽ tặng anh thật nhiều hơi ấm từ tay em.

0 nhận xét

Tạm biệt anh nhé, ký ức không trọn vẹn cho em

“Đừng cố níu những điều xa tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi…”


Đã quên đi một con bé ngốc nghếch và trẻ con là em rồi phải không anh?

Chợt thấy buồn khi nhận ra điều ấy trong giọng nói thân thuộc khi xưa của anh nhưng nay đã không còn cảm xúc dành cho em nữa. Kỉ niệm lại đang thổn thức ùa về và không thôi khứa sâu vào vết cắt chưa lành trong trái tim em. Nước mắt vẫn rơi, ánh mặt trời sao mãi chưa trở về nâng góc tối trong em đứng dậy.

Tạm biệt anh nhé, ký ức không trọn vẹn cho em
Em vẫn chẳng dám tin rằng anh đã buông tay mãi mãi, chiều hoang hoải một nỗi buồn không tên.

0 nhận xét

Yêu 1 Người Ở Xa

Yêu 1 Người Ở Xa
… Là chờ đợi điện thoại mỗi tối đi học về.
… Là trông ngóng khi người ta gọi cho mình hơi muộn.
… Là giận dỗi khi tối đó người ta đi chơi với bạn bè và không nt cho mình.
… Là tắt máy để nghĩ rằng người ta có gọi cho mình nhưng mình không thèm nghe.
… Là rất muốn biết người ta có gọi khi mình tắt máy không.

Yêu 1 Người Ở Xa 


…Là những lúc online
… Là buồn vu vơ mỗi khi trời se lạnh.
…Yêu xa là trông ngóng…
…Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn…
…Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và òa khóc vì cần một bờ vai nhưng không thấy…
…Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút ấm hơi…
…Yêu xa là những lá thư chỉ kể chuyện: bên này nắng ấm… Bên kia mưa rào. Bên này đang thu… Bên kia tuyết phủ… Không dám nhắc đến những Nhớ thương, sợ thương trào thành nước mắt…
… Là thèm 1 buổi la cà ngày chủ nhật.
… Là nghĩ đến người ta khi thấy “cặp đôi” nhiều nhiều trên phố.
… Là một chút tự hỏi rằng ở nơi đó có cô bé nào hơi xinh xắn không.
… Là tự nhủ “mình đâu có cần hắn”.
… Là đau nhói một chút sau lời tự nhủ kia.
… Là đôi khi lo lắng “không biết sau này hai đứa sẽ thế nào?”.
… Là chờ đợi
… Là mong ước
… Là “một chút” bi quan
… Là “hai chút” lạc quan
… Là yêu một người ở xa!

(Sưu tấm)
0 nhận xét

When I grow up...


Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình...
And Now When I Grow UP ? 

- 19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. 
  • Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là “lớn”, đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy “lớn” không như những mong ước ngày bé. 
- Người ta “lớn”,tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình...
  • Rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận.
  • Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã “lớn”, ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
- “Lớn” là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. 
  • Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
- Khi ta “lớn”, trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. 
  • Hiếm khi “lớn” mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé.
  • Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi “lớn” ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
“Lớn” là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
- Người ta đã “lớn” khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. 
  • Khi “lớn” ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. 
  • Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
- “Lớn” để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
“Lớn” là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
“Lớn” là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
- Và khi đã “lớn”, ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
- Khi ta “lớn” ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua. 
“Lớn” để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. 
  • Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
“Lớn” là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau. 
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa? 
"Lớn" để thấy mình : 
- mất đi nhiều điều tốt đẹp,
- mất đi sự hồn nhiên,
- lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống
- thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua,
- lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông… 
- Nhưng "Lớn" lên cũng để cảm thấy cuộc đời lắm sắc,nhìu màu, để được yêu thương ,để thấy cuộc đời cũng có nhiều điều thú vị…...
Ta đang dần lớn lên từng ngày,từng giờ,từng phút,từng giây....Và ta nên sống cho trọn vẹn từng ngày
0 nhận xét

Yêu xa


Yêu xa ... là trông ngóng, là chờ đợi...

Yêu xa là không biết bao nhiêu lần em viết lên blog của mình “Sài Gòn nhớ Hà Nội” mà bạn bè em đứa nào đọc cũng biết rằng “ai nhớ ai”.

Yêu xa là ngày nào em cũng mong điện thoại của mình reo lên và hiện lên dòng chữ “Chồng điên”, là tối nào em cũng đợi tin nhắn của anh và nhắn tin với nhau cho đến 1, 2h sáng mà không hề cảm thấy buồn ngủ.

Yêu xa là có những lúc bất chợt em cười một mình khi nghĩ về anh.

Yêu xa là mỗi lần đứa bạn cùng phòng em đi chơi với người yêu thì em cảm thấy thật tủi thân và ghen tị nữa.

Yêu xa là mỗi khi ra đường thấy từng đôi chở nhau, ôm nhau trên đường thì em lại cảm thấy chạnh lòng và nhớ anh biết bao, thèm một cái vòng tay thật chặt.

Yêu xa là có những lúc em nhớ anh mà em không biết phải làm gì, gọi điện cho anh và khóc. Anh an ủi em rằng anh cũng rất nhớ em, đừng buồn em nhé!

Yêu xa là em cảm thấy bực bội khi anh bảo anh chở cô bạn cùng lớp đi học.

Yêu xa là em thích chọc cho anh tức, rằng có người tặng hoa cho em, rằng có người mời em đi ăn.

Yêu xa là mỗi lần giận nhau thì em chỉ biết xả giận qua những tin nhắn đầy trách móc và giận hờn. Em ước gì lúc đấy có anh ở đó, chỉ cần một cái ôm thôi là em sẽ thôi không giận nữa.

Yêu xa là “nấu cháo điện thoại” với nhau hàng tiếng đồng hồ mà không hề cảm thấy chán.

Yêu xa là mong những ngày nghỉ đến thật nhanh và trôi qua thật chậm để được bên nhau nhiều hơn.

Yêu xa là có những phút em “say nắng” người ta để rồi khi tỉnh lại em thấy có lỗi với anh biết bao và càng yêu anh nhiều hơn.

Yêu xa là em cảm thấy thật vui khi đứa nào cũng bảo “hai đứa mày yêu nhau giỏi thật đấy”.

Yêu xa là khi thấy có đôi nào yêu xa nhưng lại chia tay nhau thì em càng tự hào hơn tình yêu của chúng mình.

Yêu xa là có biết bao lần em nói chia tay anh nhưng rồi không thể xa nhau được.

Và yêu xa đơn giản chỉ là xa nhau hơn 1000 cây số, tình yêu của chúng mình đã vượt qua khoảng cách đó và thời gian 4 năm để bây giờ trong trái tim của mình luôn có nhau, phải không anh?

“Vợ hâm” của anh!
0 nhận xét

Bạn sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ?


Anh cũng không còn nhớ ai đã nói với mình như vậy? Nhưng anh chắc một điều, người đó đã đúng. Mỗi buổi sáng, khi anh thức dậy và bước ra đường, anh có thể đi sang phải, đi sang trái, hay đi thẳng. Cũng như đứng trước mọi khó khăn, ta đều có cách giải quyết, vấn đề là ở chỗ, ta sẽ chọn cách giải quyết nào? Và quan trọng hơn, là đừng bao giờ hối hận với cách giải quyết của mình. Vì, đó là cuộc sống.
Anh đã từng có những lựa chọn của mình, và đã từng thốt lên rằng: “Giá mà... mình sẽ...” Đó là khi chúng ta chia tay, và anh hối tiếc về lựa chọn của mình. Vì anh biết mình đã sai khi nói lời chia tay. Anh đã từng rất nuối tiếc, cho đến khi nhanh chóng nhận ra rằng, mọi thứ đã qua sẽ không bao giờ có thể thay đổi được. Bởi vì một điều chắc chắn, thời gian là thứ không bao giờ có thể quay trở lại. Anh đã lựa chọn, và dù đúng, dù sai, anh vẫn phải chấp nhận lựa chọn của mình. Vì đó là cuộc sống.


Bạn sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ?


Dù chỉ còn một mình sau cuộc tình cũ...
Để anh kể em nghe câu chuyện về cậu bạn thân. Đó là vào khoảng thời gian cách đây khá lâu, cậu ấy đã yêu một người con gái. Cô ấy không thật sự quá xinh đẹp, nhưng đáng yêu và vui tươi. Cô có một tính cách mà anh chàng thường tìm kiếm, luôn lo lắng, chia sẻ và chu đáo với mọi người. Họ đến với nhau, một cách hoàn toàn tự nhiên. Nhưng rồi họ nhận ra rằng, cuộc tình của họ sẽ chẳng bao giờ đi tới đích cả. Bởi cả hai có những chướng ngại, mà vì một vài lý do nào đó, họ sẽ không thể vượt qua.
Cuộc sống mà – Cậu ấy đã nói vậy khi anh hỏi thăm - Đôi khi có những chuyện mà mình bắt buộc phải lựa chọn, dù đó là những điều mình không muốn.
Thế là hai người chia tay. Dù cậu ấy rất buồn, nhưng vẫn không bao giờ hối hận vì đã yêu người con gái đó, một cách hoàn toàn vô điều kiện, cứ như thể, cậu ấy chưa từng biết yêu ai ngoài cô ấy. Cậu ấy rất buồn nhưng không hờn giận bất cứ điều gì, bởi đó là điều mà cậu ấy đã lựa chọn, và điều đó tốt hơn cho cả hai. “Như cây Xương Rồng vẫn xanh cho dù giữa sa mạc nắng cháy” – Cậu ấy kết luận.
Anh đã từng rất khâm phục tình yêu của họ, bởi đôi khi anh đã không dám lựa chọn những điều mà anh nghĩ rằng SẼ KHÔNG có lợi cho mình. Anh đã không dám lựa chọn những điều mà anh nghĩ rằng mình CÓ THỂ sai, rằng một ngày nào đó anh SẼ PHẢI hối tiếc. Nhưng anh đã không biết, mọi lựa chọn đều có giá của nó. Mọi con đường đều dẫn tới đích, nhưng ta sẽ chọn con đường nào?
Thì cũng hãy cứ yêu em nhé.

Bạn sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ?

- Cậu sẽ vẫn yêu, nếu có cơ hội chứ? - Anh đã từng hỏi cậu ấy như vậy.
- Tất nhiên – Cậu ấy trả lời - Cuộc sống vẫn luôn tiến về phía trước mà, tớ đã có những lựa chọn, có thể không đúng, nhưng đó là lựa chọn của tớ. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn, có thể tớ đã lựa chọn sai, nhưng rồi tớ sẽ có những lựa chọn đúng. Điều quan trọng là tớ dám lựa chọn, và bằng lòng với lựa chọn của mình. Tình yêu không thành là một bất hạnh, nhưng không dám yêu ai lại còn bất hạnh hơn.
Bây giờ thì anh đã nhớ ra người nói với mình câu nói đó, và anh đã biết rằng mình nên biết lựa chọn và đừng hối hận về lựa chọn của mình, vì đó là cuộc sống. Cứ lựa chọn, khi cuộc sống còn cho ta cơ hội.
Và vì thế, anh viết những dòng này cho em. Không phải để xin lỗi, không phải để nuối tiếc, không phải để giãi bày hay giải thích. Chỉ là muốn nói với em rằng: "Hãy cứ yêu, cứ lựa chọn, đừng có lo sợ, rụt rè hay hối hận..."
(st)
0 nhận xét

[ Xem Tivi Online ] Kênh HTV7 - Truyền hình Tp. Hồ Chí Minh







Xem TV online | Kênh SCTV1 Online | Xem Tivi Trực tuyến
0 nhận xét

[ Xem Tivi Online ] Kênh SCTV1 - Truyền hình cáp Saigon







Xem TV online | Kênh SCTV1 Online | Xem Tivi Trực tuyến
0 nhận xét

Truyện Kiều ( chế ) - Thơ vui, Hài hước, Cười đau bụng


Trăm năm trong cõi người ta Nguyễn Du được gọi là cha truyện Kiều
Đọc xong Anh thấy đăm chiêu
Vì Du đã viết rất nhiều điều sai
Người tốt thì hay bị die...



Đầu lòng 2 ả tố nga
Thúy Kiều là chị hay cười ha ha
Thúy Vân bản tính thối tha
Luôn luôn đấu đá muốn là chị cơ
Thúy Kiều mệt mỏi bơ phờ
Nên đành nhẫn nhịn : " Thôi ờ tao thua "
Vân sướng : " Tao thắng làm vua
Còn mày bại trận làm cua trong nồi "
Thúy Kiều tức giận : " Đồ tồi"
Thúy Vân vừa cú vừa cay
Nhặt dao , lao tới , chém bay cái đầu
Kiều ta còn mỗi đầu lâu
Mất thân , đành kiếm xà mâu cắm vào
Thúy Vân sợ quá thành đao
Cha mẹ thấy thế gửi vào lầu xanh.


Bán thân mới được 1 tuần
Vân kiếm được kẻ chuộc thân cho mình
Chàng tên là Mã Giám Sinh
Xuất thân từ chốn võ lâm truyền kì
Thanh niên trai tráng đôi mươi


Nhiều tài lắm của là người đẹp trai
Cò kè bớt 1 thêm 2
Giờ lâu ngã giá vàng ngoài 4 trăm
Thúy Vân tuổi mới 15
Là gái sung sức ăn nằm rất phê
Kiệu to đến rước Vân về
Nghĩ tới khoái lạc sướng tê cả người
Quản gia đón kiệu tươi cười
Thân lùn trán hói là người rất thâm
Quản gia tên gọi Thúc Sinh
Đi cùng với vợ là Đình Hoạn Thư
Hoạn Thư yểu điệu hiền từ
Do được giáo dục bởi sư trong đền


Thúc Sinh cầm quả đao cong
Lưỡi dao cắm phập vào trong mình chàng
Giám Sinh chưa kịp hoang mang
Thì đã tắt thở hồn sang xứ trời
Vân đang rũ rượi tơi bời
Thì bị cả lũ vào chơi hội đồng


Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân
Kiếp người lưu lạc bao giờ mới thôi
Phận sao phận bạc như vôi
Làm cho nước chảy hoa trôi lỡ làng
Ðang khi Vân thấy hoang mang
Bỗng đâu xuất hiện 1 chàng tiều phu
Cao to, mạnh khoẻ, lù đù
Chàng ta lắp bắp : " Tôi Cù Sở Khanh "
Vội vàng xé yếm lụa xanh
Sở Khanh bản tính thật thà
Chỉ biết bất động đứng xa mà nhìn


Sơ Khanh mệt ngủ li bì
Thúy Vân chộm ngựa vội phi về nhà
Chém cha cái số đào hoa
Sở Khanh mệt mỏi tơi bời
Bị nung dưới ánh mặt trời chói chang
Thúc Sinh miệng quát oang oang
"Làm bồ tao trốn, tao phang chết mày"
Tay lăm lăm quả dao phay
Tấm thân mạnh khoẻ từ nay thôi rồi
Thúc Sinh xỉ vả xong rồi bỏ đi.


Thúy Vân phi ngựa vèo vèo
Bất ngờ sập bẫy bị treo lộn đầu
Xung quanh 1 lũ đầu trâu
Thấy Vân ngon quá liền bâu vào nàng
Bỗng nghe thấy 1 tiếng choang
1 thanh bảo kiếm lẹ làng rút ra
Kiếm khách tuy đứng từ xa
Kiếm khí vẫn khiến người ta rùng minh
" Bọn bây sao thật đáng khinh
Hiếp đáp phụ nữ tao binh chúng mày "
Côn đồ lập tức bao vây
Chiều thu gió thổi cành cây là là
Chớp lên 1 ánh sao sa
Lưu manh cả lũ thành ma không đầu
Thúy Vân cảm cái ơn sâu
" Kiếp này xin nguyện theo hầu ân công "
" Giúp người chẳng để báo công
Tiểu thư bảo trọng ta không dám phiền
Ngân lượng còn 1 đôi viên
Xin nhận lộ phí có tiền ăn chơi "
Đội trời đạp đất ở đời
Họ Từ tên Hải vốn người xì tin
Từ nhỏ luyện đồng tử công
Nghiêm cấm sắc dục nếu không chết liền
Thúy Vân lập tức giả điên
Lột đồ khóc lóc luyên thuyên không ngừng
Chàng Từ gặp chuyện chẳng đừng
Nên bất đắc dĩ phải dừng lại coi
Thúy Vân là gái làng chơi
Trổ hết bản lĩnh để mơi chàng Từ
Đồng nam dương khí quá dư
Gặp siêu dâm nữ đến sư cũng tèo


Thời gian lặng lẽ trôi mau
Từ Hải bỗng thấy đau đầu nhức chân
Thế rồi kinh mạch toàn thân
Cùng nhau đứt hết , muôn phần xót xa Trở thành phế vật thật là đáng thương
Ân hận phẫn uất bi thương
Từ Hải chết đứng bên đường tội thay
Thúy Vân chẳng chút mảy may
Hớp đống ngân lượng đi ngay 1 lèo


Thúy Vân sắp được về nhà
Tâm trạng vui vẻ hát ca dọc đường
Trải đầu vuốt tóc soi gương
Chợt thấy hiểm họa khôn lường thất kinh
Phía sau đuổi tới - Thúc Sinh
Sông chắn trước mặt , đinh ninh rồi đời
Vân ta lại chẳng biết bơi
Tiền Đường Giang sẽ là nơi chôn vùi
Thúc Sinh khấp khởi mừng vui
Trước sau hết lối thật xui cho mày
Thúy Vân uất hận dâng đầy
Quyết tâm cùng chết , bớt cay đôi phần
Nghĩ xong lập tức chuyển thân
Quay người lễ phép nhún chân vái chào
Thúc Sinh tự mãn quá cao
Không chút phòng bị mà lao tới liền
Thúy Vân lập tức bước xiên
Kéo theo thằng Thúc rơi liền xuống sông
Thúc Sinh béo ịch nặng mông
Chìm luôn xuống đáy con sông Tiền Đường


Thanh Minh trong tiết tháng ba
Kim Trọng thăm ruộng đi ra kênh đào
Họ Kim xuất xứ từ Lào
Mắc bệnh từ bé đao đao đần đần
Tai lòi , mắt chột , thọt chân
Xứng danh " Phế vật mười phân vẹn mười "
Thấy trên sông có bóng người
Là 1 mỹ nữ xinh tươi hồng hào
Họ Kim lập tức vớt vào
Sắc đẹp khiến hắn nôn nao bần thần
Cô gái đó là Thúy Vân
Nàng được Kim Trọng ân cần chăm nom


Qua cơn thập tử nhất sanh
Tâm tình chuyển biến Vân thành gái ngoan
Cùng Kim kết nghĩa phượng loanh
Thế rồi 9 tháng 10 ngày
Thúy Vân sinh được 1 bày thiếu nhi
Trải qua bao truyện li kì
Cuối cùng cũng có hép py en đình
0 nhận xét

Cách xây dựng nhân vật trong bộ phim hài Harold and Maude (1971 )

                        

Harold and Maude là câu chyện tình yêu hài hước, cảm động giũa một cậu chàng 19 tuổi và một bà già 79 tuổi. Chuyện như hoang tưởng nhưng lại hoàn toàn thuyết phục người xem bởi cách kể chuyện duyên dáng và đặc biệt là việc xây dựng những nhân vật độc đáo có một không hai. 

Harold là một chàng trai trẻ thích thú với cái chết. Cậu luôn dàn dựng những vụ tự tử tinh vi để gây chú với mẹ nhưng mẹ của Harold chỉ chăm chăm lên kế hoạch cho một tương lai sáng lạng của con trai thay vì quan tâm đến bản thân cậu. Ám ảnh bởi sự chết chóc, những hành động lập dị của Harold còn bộc lộ qua việc cậu biến chiếc xe thể thao thời mới của mình thành một chiếc xe tang mini và tham dự các đám tang mà mình không hề quen biết. Ở đó, cậu gặp Maude, một bà lão lập dị không kém. Với số tuổi 79 tuổi nhưng Maude đáng yêu, ngọt ngào như một chiếc kẹo cam thảo. Bà luôn sống đúng với những gì mình muốn. Phép cộng giữa Harold và Maude là một sự nghịch lý gây tò mò chấn động không khác hai mảnh thiên thạch lạc loài va phải nhau và bùng nổ. 

                       

Điều dễ nhận thấy nhất trong việc xây dựng nhân vật, các tác giả đã tạo nên một cặp tương phản thú vị, thủ pháp thường thấy trong các phim hài. Tuy nhiên với Harold và Maude sự tương phản nhưng không lấn át nhau mà tương hỗ tạo nên sự lạ kì của cốt truyện. Đầu tiên là sự chênh lệch về tuổi tác. Chàng - Harold mới có 19 tuổi, đôi mắt to tròn còn giữ lại ánh nhìn ngây thơ. Trong khi đó nàng - Maude đã 79 tuổi, dù nụ cười tuơi tắn luôn thường trực với dáng người nhanh nhẹn nhưng không thể giấu được những nếp xô nhăn trên da thịt. Sự tương phản thứ hai của cặp này là môi trường sống, địa vị xã hội. Maudle sống trong một tòa dinh thự cùng mẹ nơi có nhiều phòng ốc với đồ trang trí sang trọng xác định tầng lớp quí tộc. Còn Maude, bà sống trong một cái toa tàu với những đồ đạc kì dị tự chế. Harold không có bạn bè ngoại trừ những cuộc nói chuyện với bác sĩ tâm lí và ông chú làm trong quân đội. Maude thì hoàn toàn tự do. Ở tuổi 79, bà có thể nude để tác tượng trên băng, có thể ăn cắp xe hơi và phóng băng băng hơn bất cứ tài xe điệu nghệ nào. Bà yêu âm nhạc, khiêu vũ, thích làm bạn với chim, cây cối thiên nhiên ...Vậy vì sao họ có thể yêu nhau???. 

Có lẽ để hợp lý hóa những khác biệt, chênh lệch quá lớn trong câu chuyện tình yêu, các tác giả đã tạo nên những đặc điểm vô cùng khác thường trong tính cách của Harold và Maude. Những nét tính cách dị thường của hai nhân vật này xa lạ với chúng ta vì thế nó càng có sức mạnh đóng đinh chúng ta trước màn hình. Sự ám ảnh về cái chết là một chủ đề quen thuộc, song lại được hài hước hóa trong tính cách của Harold. Cách cậu ta bày trò tự tử hết lần này đến lần khác và  luôn làm chúng ta bất ngờ, dù ta luôn chuẩn bị trong đầu rằng cậu ta chỉ giả chết thôi. Điều này cho thấy Harold là một nhân vật lập dị nhưng rất thông minh. Còn với Maude, đây thực sự là nhân vật bà lão đáng yêu theo một cách rất riêng. Thông qua việc Maude tiếp cận Harold rồi mời cậu về nhà, luôn toát ra sự lẳng lơ hóm hỉnh đủ để thấy một tâm hồn sức sống trẻ trung không phụ thuộc vào tuổi tác. Chàng thông minh và cô đơn – Nàng nhiệt tình và bí ẩn. Như vậy, xin được nhấn mạnh việc họ yêu nhau hoàn toàn là bất ngờ một cách tất yếu. 


                                      


Một thủ pháp quen thuộc nữa để xây dựng nên bộ phim hài này là tạo ra những nhân vật bất bình thường trong những hoàn cảnh bình thường. Điều đó nhằm tạo ra sự ngạc nhiên và đồng cảm khi theo dõi những ứng xử của họ trước hoàn cảnh. Chúng ta cùng xem diễn biến câu chuyện tình yêu của Harold và Maude. Họ gặp được nhau vì có chung “sở thích” đến dự đám tang của những người không quen biết. Họ bị hấp dẫn nhau bởi đối phương là tất cả những gì mà bản thân họ thiếu. Đặc biệt với Harold, Maude đã đem tới cho cậu những giây phút thực sự bình yên và có mùi vị cuộc sống. Mùi thuốc lá, mùi bánh, mùi trà khi Maude thân thiện hào phòng với Harold; mùi âm nhạc khi cùng cậu khiêu vũ, hát hò hay dạy cậu chơi đàn banjo; mùi của sự lắng nghe khi họ trò chuyện; mùi của phưu lưu khi đào một cái cây nơi công cộng để trồng lại trong rừng và phóng vèo vèo trên chiếc xe phân khối lớn trộm được ngay trước mắt tên cảnh sát, mùi của nụ hôn khi họ cùng ngắm mặt tròi mọc giữa... công trường xây dựng và nói I love you rồi I love you too; mùi của da thịt khi họ làm tình; mùi của mất trí khi Harold thông báo với mẹ việc cậu sẽ kết hôn với một bà lão; mùi của lãng mạn khi Harold tổ chức sinh nhật lần thứ 80 cho “vợ chưa cưới”; mùi của đau khổ khi Harold đưa Maude vào bệnh viện sau khi bà đã uống thuốc độc tự tử bởi tuổi 80 quá đẹp để chết....

                                     

Người ta hay nói một cách văn chương về hai người yêu nhau. Điều quan trọng không phải đến từ đâu mà là cùng nhìn về một hướng. Từ những cửa sổ nhỏ bé trong thế giới riêng lập dị của mình, Harold và Maude đã để ý đến nhau. Họ yêu nhau và với cái cách họ làm cho nhau hạnh phúc rồi cả đau khổ đã nói cho chúng ta nhiều điều về chính mình. Những kẻ lạc loài chẳng giống ai rồi ở đâu đó, trong những đám ma hoặc có thể là những đám cưới, cũng sẽ tìm thấy một kẻ giống mình để ghép đôi.
0 nhận xét

Bố yêu Đốp của bố cực kì


Bố yêu Đốp của bố cực kì (Nguồn hình: Internet)

Có người bạn đến phòng, rà tay trên giá sách. Ả chọn cuốn Mio con trai ta của Astrid Lindgren. Mở ra và tủm tỉm cười. Trên đó mình có ghi : Tặng con trai ta. Chiều mưa. Bố lang thang đi tìm mẹ.12 /3 / 09. Không biết ả thông cảm hay có ý mà châm trọc sự huyễn hoặc của mình khi lướt qua vài trang của cuốn sách rồi phụ hoạ: Con trai cậu vẫn mạnh giỏi chứ. Trời bắt đầu lạnh rồi, phải chú ý mặc ấm cho nó. Mình cười trừ. Lúc đó mình vẫn mặc áo may ô và quần sọc. Nếu mình có con mình có nhạy cảm với cái lạnh bằng giác quan của con không.

Dù đã tiêu hết tiền tạm ứng kịch bản từ tám hoánh nhưng lần này về HP mình vẫn vay mượn được ít tiền mua cho bố bộ ấm chén mới để uống trà. Mình đạp xe từ chợ về, bộ ấm trà buộc ở phía trước, qua mấy chỗ đường xấu, bộ ấm trà dù được bọc giấy báo vẫn xô vào nhau lóc sóc lóc cóc. Xót cả ruột. Xót như lần trước mình trốn học một tuần về nhà đi câu cá với bố. Bố móc mồi câu vào lưỡi cho mình, chỉ chỗ đặt phao, cách giật cần, gỡ cá…vậy mà mình lại chơi xấu ông. Mình ức lắm vì bố sát cá quá. Gìa rồi mà vẫn ham. Câu được con cá nào là khoái chá lắm.Chửi thề và cười khà khà. Mình đội nốt thánh nhân, câu được ít hơn nhiều nhưng con bé con to đều thả lại sông. Về nhà, trong bữa cơm, uống chén rượu với đĩa cá rán mà bố câu, mình nói phét. Con là dân câu cá loại một, mức thượng thừa đó. Câu cá để rèn luyện cái tâm bình yên, chứ đâu vì đĩa cá rán này. Bố mình tu chén rượu cái ực nhưng không khà. Mẹ mình vừa lườm vừa la. Rõ lắm chữ nghĩa. Vô dụng.

Trên tivi đang chiếu một phim bộ Hàn Quốc. Ngó qua thấy vui vui sâu sắc. Bộ phim có tên 3 ông bố và 1 bà mẹ. Mình ấp ủ từ lâu một đề cương kịch bản về cha và con. Mình đặt tên cho nó là: Bố yêu Đốp của bố cực kì. Có lần tiết lộ với đứa bạn. Nó lí lẽ. Tình yêu chẳng cần nói ra. Nghe kinh khủng khiếp. Mình lí sự. Tại bố tao chưa bao giờ nói bố yêu con, bố quí con… nên tao từng nghĩ tao không phải con ruột của ông. Bố gì mà cứ đánh con như Phát xít. Đứa bạn cười. Có đánh thì mày mới khôn ra một tí tị tì ti chứ. Mình xua tay. Xin người, tao khôn từ khi ông ấy chuẩn bị đánh cơ. Ngày xưa hay dùng đĩa nhôm, mỗi lần ông đánh tao lại đút cái đĩa vô quần. Ông bắt tao nằm sấp, hỏi đánh mấy roi. Tao nói O. ông bảo không được. Tội mày đáng đánh một trăm roi. Lần này tao đánh mày một roi, cho nợ chín chín roi biết chưa. Rồi ông giơ roi lên và vút xuống. Boong. Ông chật quần tao ra, thấy cái đĩa thì phì cười. Rồi sao nữa. Rồi ông vẫn chẳng bao giờ nói Bố yêu Dương của bố cực kì.


Hôm rồi nói chuyện với thầy Tuấn một hồi. Thầy khoe thanh niên 8 tuổi nhà thầy tíu tít. Nó hỏi bố: hình phạt lớn nhất dành cho một người là gì? Ông thầy Biết - tuốt của mình trả lời. Có phải sự cô đơn. Mình nghe đến đó thì gật gù. Vâng, hồi bé mỗi lần có lỗi em sợ nhất là bị phạt úp mặt vào tường. Chưa biết cô đơn là gì nhưng lúc đó sao nó buồn và hãi đến thế. Mấy anh công an có máu bóng đá phải đi canh một trận bóng đá, phải úp mặt về phía khán giả đang hò hét theo một cú dẫn bóng chắc cũng buồn và tủi thân cỡ đó. Thầy giáo mình cười một tràng rồi nhắc câu trả lời của thanh niên 8 tuổi nhà thầy. Nó bảo. Không, con nghĩ hình phạt lớn nhất phải là sự tha thứ. Trong lúc mình còn trợn mắt vì ông cụ non ấy thì thầy bồi thêm. Thạch Sanh chẳng từng tha thứ cho Lý Thông là gì. Rồi thầy bắt đầu liệt kê những thành tích có xu hướng để đi đến kết luận con thầy là một thần đồng. Mình trộm nghĩ, cách HN một trăm kilômét theo hướng Đông Bắc, tại quê nhà, có bao giờ bố mình từng tự hào tí xíu với bạn bè của ông về mình.

Cậu ấm thơ ngây
0 nhận xét

Chào năm mới!


Đã lâu rồi không viết gì cho blog của mình. Thỉnh thoảng có ghé vào thăm như đứa trẻ vẫn tìm một thế giới riêng trong cái chòi gỗ trên cây. Blog đối với tôi cũng có ý nghĩa tương tự như vậy. Nơi tôi xây dựng một vương quốc tinh thần của riêng mình. Một góc nhỏ xinh mà thi thoảng tôi cũng trang hoàng rồi ngắm nghía như căn phòng riêng và cất vào đó những kỉ vật thời gian. Thói quen ghi chép những suy nghĩ và  trải nghiệm cũng được duy trì ở đây.

Có một khoảng thời gian dài không viết vì cuộc sống nhiều xáo trộn chưa kịp định hình và chưa đủ khoảng lặng để sắp xếp lại những suy nghĩ theo trật tự nhằm diễn đạt lại dưới dạng văn bản một bài viết. Ngay cả cái tên blog với những ý nghĩa mà nó mang theo cũng đã có nhiều biến động trong quan niệm của tôi. Bắt nguồn là từ bài thơ của Dương Tường về tuổi 24 và những hoài nhớ, nay Đại lộ tháng Tư trong tôi là cảm xúc giống như con đường trước Nhà hát Lớn vào một ngày rất xanh.

Trước đây tôi chỉ viết khi buồn, giờ đây thì nỗi buồn đã chẳng còn vương vấn nữa. Cuộc sống tiếp diễn với mạch vận động không ngừng của nó. Điều quan trọng nhất làm được trong thời gian qua là kết lại được sợi dây tình cảm mong manh tưởng có lúc tưởng như không bao giờ trở lại. Vẫn là Em người con gái tôi yêu. Giờ đây tôi có đủ những thứ để tạo nên một hạnh phúc giản dị như người ta vẫn nói: có ai đó để yêu, có việc gì đó để làm, và có điều gì đó để hi vọng. Tôi nhận ra rằng khi cuộc sống đặt vào tay ta những cơ hội mới, những điều tốt lành thì nó luôn đòi hỏi ở ta sự trân trọng cho những gì mà nó ban tặng, cả sự vững vàng để có thể giữ lại lâu bền những món quà quý giá đó.

Công việc mới mang lại cho nhiều cơ hội hơn cuốn tôi vào vòng quay của những ngày bận rộn không ngừng. Cái vòng xoáy vận động đó khiến tôi phải học hỏi liên tục. Nhưng đó cũng là điều khiến tôi thấy tuổi trẻ của mình đang trôi qua cho một điều gì đó thực sự ý nghĩa. Những nỗ lực từng ngày để thể hiện và khám phá khả năng của mình. Con đường phía trước đã dần định hình và tôi tin rằng mình sẽ còn nhiều cơ hội hơn nữa để làm được những điều mình muốn. Những ý nghĩa không chỉ mang lại thành quả cho riêng tôi mà còn là điều kiện để tôi có thể làm nhiều hơn cho gia đình và bạn bè.  (Cái đoạn này mình viết sao giống một bài diễn văn nhận giải của diễn viên hay mấy cô hoa hậu ấy nhỉ. E hèm, thêm cả đoạn con cảm ơn bố mẹ, cảm ơn bạn bè nữa cho đủ bộ nhỉ).

Tình yêu trở lại mang theo nó những thử thách lớn lao chưa từng thấy trong suốt những năm tháng mà đời tôi đã sống. Có những điều xảy ra như là một mối nhân duyên. Hạnh phúc ấy quả thực lớn lao nhưng trách nhiệm mà nó đòi hỏi cũng chẳng hề nhỏ bé hơn. Sẽ là chặng đường dài để đến được với nhau và tôi nhớ câu mà Wa từng nhắc nói: "chẳng có chuyện những người yêu nhau không đến được với nhau, chỉ là họ có muốn hay không mà thôi".

Năm mới ý nghĩa không phải chỉ bởi vì nằm trên những tờ lịch mới mà vì nó là cột mốc cho quãng thời gian ta đã sống. Một chặng đường đã qua và những điều mới mẻ đang mở ra phía trước. Chào năm mới và cảm ơn những ai có đôi lần ghé qua nơi chốn này. Dù quen biết hay không thì tôi và bạn, chúng ta đều đang cùng sẻ chia những nghĩ suy về những gì rất riêng trong cuộc sống của tôi và đều đang cùng sống trong một chiều thời gian tuyến tính này.

"Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes our will to try
If we don't we might as well lay down and die"

Đại lộ tháng tư

0 nhận xét

Đừng xoá đi những gì bạn không tự tay tạo ra

Ngày xưa, khi lần đầu tiên được sở hữu một chiếc máy tính, chú em đã dạy em một bài học lớn rằng: Có thể nhấp chuột vào mọi thứ, nhưng tuyệt đối không xoá những gì mà mình không tạo ra.
Giới hạn an toàn trong cuộc sống là khi mình có thể nắm rõ bản chất và kiểm soát được nhịp chảy xung quanh mình. Chỉ khi mình kiến tạo nên điều gì đó, thì mới có thể hiểu rõ nhất về nó, biết rằng nó nên hay không tồn tại. Bài học vỡ lòng cho những người lần đầu tiên tiếp cận với công nghệ, cũng là chiều khoá để an toàn và suôn sẻ trong quá trình sử dụng.

Bao nhiêu năm xuôi ngược trong cuộc đời, đôi lúc đứng trước một biến cố hay gặp chuyện gì khiến mình phải suy nghĩ, em lại nhớ về câu nói ngày xa cũ đó. Đừng xoá những gì mình không tạo nên. Thì ra không chỉ riêng trong việc sử dụng một chiếc máy tính, mà cuộc sống, nhiều khi cũng na ná như thế. Cũng có một quy luật vô hình như thế, nhưng nhiều khi người ta cứ tảng lờ đi, cứ cố tình quên đi những điều đáng phải nhớ.
Không phải bỗng nhiên hôm nay em ngồi viết lại những dòng suy nghĩ này và những tâm sự vẩn vơ liên quan tới câu nói trên. Chiều nay, khi vô tình lang thang trên voz, em kích chuột vào threat của một bạn trẻ. Bạn ấy nói lời vĩnh biệt trước khi từ bỏ một cộng đồng ra đi mãi mãi. Mới đầu còn cười sặc sụa vì những comment dí dỏm, nhưng khi kích chuột hết hơn 50 pages của topic, em chợt lạnh người. Hình như có một người muốn từ bỏ cõi đời mà đi, với những viên thuốc ngủ. Thực hư tới giờ vẫn chưa được sáng tỏ, nhưng trong đáy lòng mình, em vẫn mong đó chỉ là một trò đùa.

Ngày hôm trước khi nép mình bên ô cửa chật chội của chuyến xe bus cuối ngày lúc tan tầm đông đúc. Em nghe loáng thoáng trên VOV đang review lại việc một bạn nam thanh niên nhảy cầu tự tử bất thành. Loáng thoáng trong những dòng comment vội vã, hình như tất cả đều cười đùa và nghĩ rằng hành động ấy quá ư ngu dại. Có một thoáng nào đó trong tâm tưởng, bạn thanh niên ấy biết rằng, bố mẹ mình sẽ xé ruột xé gan thế nào khi biết con mình nỡ dứt tâm bỏ lại họ trên đời.

Cuộc sống giống như một đoạn đường dài, lên xuống tựa cái đồ thị hình sin ai cũng phải vẽ một lần khi học tới phổ thông. Bản nhạc nào cũng phải đi qua phím thăng phím trầm, càng gồ gề, càng khấp khuỷu, mới để lại ấn tượng sâu trong lòng người. Sống trên đời này cũng vậy, ai cũng một lần trải qua những nỗi đau, tưởng như cắt da cắt thịt, tưởng như tâm can vỡ vụn. Ngưỡng chịu đau của mỗi người mỗi khác, thế cho nên không phải ai cũng đi qua vũng bùn giống như ai. Nhưng trải qua nỗi đau là điều cần thiết, giống như tấm vé thông hành để ta bước vào cuộc đời, giống như tấm bằng của trường đại học cuộc sống. Vậy nên đừng vì những khó khăn hiện tại, dù biết rất nhức nhối, dù biết rất đắng cay, mà nghĩ tới chuyện lìa bỏ cuộc đời.
Đừng xoá đi những gì bạn không tự tay tạo ra 

Yêu thương này, nếu như không phải bạn xây đắp nên nó, mà nó đến từ một người khác, chân thành muốn dâng tặng bạn, thì dù có không chấp nhận, cũng đừng tự tay xoá bỏ nó. Yêu thương giống như những đợt sóng xô bờ, mải mê đuổi theo cát. Nhưng rồi theo tháng ngày, tuần trăng cũng sẽ khiến cho con sóng rút mãi ra xa để tìm tới những bờ cát mới. Hãy cứ nhẹ nhàng với những yêu thương đó, đừng làm đau những người đang thương yêu, lo lắng cho mình.
Nếu một lần xem phim về Natra, hẳn bạn vẫn còn nhớ đoạn phim khi Natra tự huỷ hoại thân mình. Xương máu, hình hài của mình, không phải do mình tự tạo ra mà do cha mẹ mình ban tặng. Mình lớn khôn đến từng này, mình học hành tới nơi tới chốn như ngày hôm nay, dù rằng nhiều thứ chưa được bằng bạn bằng bè, nhưng đều được đánh đổi bằng mồ hôi và công sức, bằng máu và nước mắt của mẹ cha. Bạn không phải do chính mình tạo ra, vậy nên đừng tự tay xoá đi nó.
Có ngồi bên ngoài hành lang bệnh viên trong một ca cấp cứu, có đứng bên bờ dòng nước xiết nhìn người bị cuốn trôi, có nắm tay một người đấu tranh với bện tật trong những giây phút cuối đời, có nhìn những giọt nước mắt của người thân ướt nhèm mi mắt, mới biết cuộc sống này có giá đến từng nào. Nếu chưa một lần nghĩ tới những điều đó, nếu như còn phí hoài một giây phút giày vò bản thân vì những kẻ phụ bạc mình, thì hãy bỏ ra một vài ngày cuối tuần, về nhà, nhìn tóc mẹ bạc, nhìn cha lưng còng, rồi tự vả vào mặt mình cho tỉnh ngộ đi thôi.
Nếu đã từng một lần sống trong cảnh gia đình có một người tự tước đoạt đi mạng sống của mình, để biết những nỗi đau và sự giày vò còn lại mãi trong tim và khoé mắt của người sống, thì chắc chẳng ai làm những điều dại dột tương tự như thế. Sống trên đời này mới khó, sống tử tế mới khó, chứ chết đi, thì có gì là không dễ dàng đâu?
Đừng giơ tay lên xoá đi những gì người khác tạo dựng. Đừng ác độc với chính những người đang thương yêu mình. Xin một lần, nếu như ai từng u uẩn trong mình những suy nghĩ như thế. Thức tỉnh lại đi.
Halehale (Từ Vozforum)
0 nhận xét

Như cánh chim trời

Buổi chiều ngồi nói chuyện với anh làm cùng công ty. Về những chuyện công việc, những bước thăng tiến, hướng đi để trong sự nghiệp và việc lựa chọn công ty. Có chút chạnh lòng với vị trí hiện tại của mình. Mọi việc rồi cũng sẽ tốt đẹp nếu có hướng đi khác, cụ thể hơn. Không an phận với những gì đang có. Bắt đầu một con đường mà mình biết là nó sẽ mang lại cho mình những thành quả mong muốn. Chẳng biết vì sao mình vẫn cứ có những lo lắng và bất an cho hiện tại. Những khó khăn ngày hôm nay sẽ qua đi sớm thôi. Chỉ một năm thôi cho những dự định, những công việc phải hoàn thành. Mình sẽ có nhiều tự do hơn để làm những việc mình thích. Cần cố gắng và kiên trì với hiện tại, tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp như mình mong đợi. Tự nhắc mình thế và vẫn tin là vậy.
Như cánh chim trời

Tin nhắn buổi chiều định nhắn lại, nói nhiều hơn nhưng rồi lại lặng im. Biết có nói nhiều hơn cũng lại làm em buồn. Có những lúc chẳng hiểu nổi chính mình. Đã từng có lúc gần nhau đến thế mà khoảng cách vẫn cứ như vời vợi xa. Tự chúng ta tránh gặp nhau như đã từng tự gây sóng gió để đẩy thật xa những yêu dấu từng có bên mình. Chưa buông xuôi, chưa nói lời từ biệt, nhưng để trở lại cùng nhau vào thời điểm hiện tại lại chưa phải là lúc thích hợp. Vẫn biết thời gian sẽ trôi đi, những gì còn có thể làm ngày hôm nay thì ngày mai chắc gì đã còn cơ hội. Nhưng nếu như thật sự thuộc về nhau, cần có nhau trong đời, sẽ có ngày trở lại. Nếu có một ngày như tấm gương đã vỡ thì cũng chúc cho người một hạnh phúc ấm êm như người hằng mong ước.

Nghĩ về những năm tháng mình đã sống và những lời Di viết chiều nay mà thấy mình đã sống quả thực như một cánh chim trời. Vẫn ràng buộc với một nơi chốn nhưng tâm hồn như đã lộng gió của bốn phương. Những cơ hội đến rồi đi, những nhân duyên sao cứ thế vô tình để cuốn trôi theo gió. Mình không phải là Ryan Bingham nhưng cuộc đời cũng "Up in the air" theo một cách từa tựa như cách mà anh sống. Người đàn ông ấy cứ bay đi bay lại suốt những dặm dài trên những tầng trời nước Mỹ. Mình tin rằng cuộc đời một người đàn ông không nên là một cánh chim mà hãy là một cánh diều. Có mải miết chao liệng trên không trung thì cũng cần một sợi dây kết nối nó với mặt đất. Với một tình yêu, một người phụ nữ, một nơi chốn mà anh có thể gọi là nhà. Sợi dây kết nối ấy không chỉ tượng trưng cho một gia đình mà còn là những điều khác cũng quan trọng như thế.

Mình không chơi vơi như Ryan nhưng cũng cần, rất cần một sợi dây kết nối như vậy.
 
;